Chương 1740 Kỳ hạn một năm 3
Tiên Đế Chí Tôn trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, khom người chào đám Tạo Hóa, Diệu La, áy náy nói, "Nếu như ta đến sớm một bước, chư vị sư thúc đã không phải bị thương như thế."
Tạo Hóa Chí Tôn hòa nhã nói: "Đừng nói như vậy, bệ hạ tới rất đúng lúc."
Hắn vốn luôn mực gọi Tiên Đế là sư chất, có đôi khi còn gọi thẳng tên, hiện tại đã đổi miệng gọi là bệ hạ.
Trong lòng của hắn không khỏi cảm khái: "Ta vẫn luôn khinh thường Mạnh Sơn Minh, cho rằng hắn vẫn là tiểu gia hỏa chẳng nên thân trong môn hạ của Thanh Huyền. Không ngờ hắn có được cơ hội lại sẽ bay lên cao như thế."
La Phù Đạo Chủ nhìn về phía từng quả đạo quả và từng gốc đạo thụ vờn quanh Tiên Đế, sắc mặt vô cùng phức tạp. Ngày đó xông vào Đại Minh cung của Thánh Tôn, trừ Tạo Hóa và Tiên Đế ra, còn có hắn ở hiện trường, vả lại còn ra sức không nhỏ.
Nhưng tới lúc quan trọng, Tiên Đế đột nhiên đánh một chưởng lên lưng hắn, đánh hắn thành trọng thương, đến mức hắn không thể chia một chén canh!
Bây giờ thấy Tiên Đế điều động những đạo thụ đạo quả này, trong lòng của hắn chẳng dễ chịu gì cho cam.
Lúc trước sau khi hắn đào tẩu, người chia cắt Đại Minh cung chính là Tạo Hóa Chí Tôn và Tiên Đế, trong đó Tạo Hóa Chí Tôn đã dọn đi toàn bộ Đại Minh cung, lại còn chia được rất nhiều đạo cảnh.
Tiên Đế chỉ được chia đạo thụ đạo hoa và đạo quả, mà cũng chỉ được chia phần nhỏ. Phần lớn chỗ tốt đều bị Tạo Hóa Chí Tôn lấy được.
Chỉ có điều về sau Tạo Hóa Chí Tôn phát hiện, muốn phát động đạo cảnh, cần phải có hiểu biết đối đại đạo đó, như vậy mới có thể vận dụng đạo cảnh thành thạo. Hắn tinh thông Tạo Hóa chi đạo, luyện thành Tạo Hóa chi khí, nhưng muốn thăm dò những đại đạo mà Thánh Tôn đã tu luyện, với hắn mà nói thật sự là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ.
Huống chi, hắn vốn là một trong những tồn tại cường đại nhất trên đời này, Tạo Hóa chi đạo là một trong những đại đạo mạnh nhất trong thiên hạ này, động uyên Hạo Anh cũng là một trong những động uyên mạnh nhất thiên hạ, cần gì phải đi tìm hiểu đạo lý ẩn chứa trong những đạo cảnh này chứ?
Nhưng Tiên Đế lại khác với hắn, Tiên Đế có được những đạo thụ đạo hoa đạo quả này xong thì lập tức bắt đầu nghiên cứu từ đạo thụ. Đạo lý ẩn chứa trong đạo thụ tương đối dễ hiểu, hắn có thể mượn thần toán để suy luận đạo pháp ẩn chứa trong những đạo thụ này.
Sau khi lĩnh ngộ đạo lý ẩn chứa trong đạo thụ, lại từ cạn đến sâu, lĩnh ngộ đạo hoa sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, lại từ đạo hoa thôi diễn đến đạo quả.
Kể từ đó, đạo hoa đạo thụ đạo quả, hắn đều có thể vận dụng.
Bởi vậy cho dù Tạo Hóa Chí Tôn có được phần lớn Đại Minh cung, nhưng thu hoạch không nhiều bằng hắn.
"Hứa Ứng, đã lâu không gặp."
Ánh mắt của Tiên Đế Chí Tôn rơi trên người Hứa Ứng, giống như vừa kinh ngạc lại vui mừng, cười nói, "Nhìn thấy ngươi còn sống, trẫm rất vui mừng. Trẫm đã từng suy tính tung tích của ngươi rất nhiều lần, kết quả tính ra đều là ngươi đã chết. Bây giờ nhìn thấy ngươi, rốt cuộc ta cũng hiểu ra, Hứa Ứng năm đó bị ta điều khiển trong luân hồi đúng là đã chết. Nhưng người bắt rắn vẫn còn sống sót."
Ánh mắt của Hứa Ứng sâu thăm thẳm, y vẫn cho là khi mình nhìn thấy Tiên Đế một lần nữa thì sẽ không kìm được cơn giận của mình, sẽ lao vào quyết tử chiến một trận với đối phương, nhưng không ngờ khi chuyện thật sự đến, y lại phát hiện mình đã tỉnh táo hơn dự đoán của mình rất nhiều.
Nguyên Vị Ương đi vào bên cạnh y, nhẹ nhàng nắm chặt tay của hắn, để y giải sầu.
Ánh mắt của Tiên Đế Chí Tôn rơi trên người Nguyên Vị Ương, mỉm cười nói: "Nguyên Quân cũng như thế. Trên đời này ít ai có thể lừa gạt trẫm, ngươi là một trong số đó."
Nguyên Vị Ương hơi nghi hoặc, mình chưa bao giờ gặp Tiên Đế, không biết vì sao hắn lại tỏ vẻ quen thuộc đối với mình như vậy.
Tiên Đế Chí Tôn bình tĩnh nói: "Một chữ tình này là nan giải nhất. Trẫm dụng tâm lương khổ, bốn mươi tám ngàn năm trước hạ luân hồi nguyền rủa đối với hai người các ngươi, khiến cho các ngươi luân hồi hết kiếp này tới kiếp khác, đến nay tình căn thâm chủng. xem như bản thân trẫm cũng không thể phá vỡ loại luân hồi nguyền rủa tập hợp Luân Hồi đại đạo chi lực này. Nhưng Nguyên Quân ngươi lại có thể phá giải được, còn lừa được trẫm, thiên phú như thế, khiến cho người khác phải kính sợ."
Hắn tán thưởng liên tục, khâm phục nói: "Một người là Hứa Ứng của bốn mươi tám ngàn năm trước, một người là Tử Đồng Nguyên Quân, một đôi nam nữ si tình, thế mà dùng phương pháp hi sinh bản thân để phá giải nguyền rủa của Luân Hồi đại đạo, tự mình thoát ra khỏi nó!"
Nguyên Vị Ương nghi ngờ nói: "A Ứng, hắn đang nói cái gì vậy?'
Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt, nói: "Không có gì. Di ngôn lúc lâm chung mà thôi."