Chương 1773 Vượt qua sáu mươi vạn năm thời không.... 1
Trong Sơn Thủy Trượng Thiên Xích, Hứa Ứng lại tới nơi đây, chỉ thấy sơn thủy liên miên, vô cùng vô tận. Sơn Thủy Trượng Thiên Xích là pháp bảo cấp Chí Tôn, không gian bên trong bảo vật này quả thực rộng lớn vô biên, bay về phía trước theo một phương hướng nào đó, vĩnh viễn cũng không thể bay tới điểm cuối.
Bởi vì phàm là ngươi bay về phía trước, không gian phía trước sẽ không ngừng tự diễn sinh, kéo dài, sẽ có càng nhiều khung cảnh sơn thủy hơn ánh vào tầm mắt.
"Quỳnh Đài đúng là một kỳ nữ."
Hứa Ứng thầm cảm khái, tìm tòi một phen, bỗng nhiên dư quang khóe mắt thấy được một dòng sông dài, nước sông chảy xiết mãnh liệt, không ngừng không nghỉ.
Bên kia dòng sông dài, một cô gái áo trắng đập vào tầm mắt của y, phong thái tuyệt đại, dung mạo tuyệt thế, đúng là y nhân đứng bên dòng nước.
Tiên tử kia có vẻ đẹp kinh tâm động phách, văn nhã u tĩnh, thế nhưng mỗi khi Hứa Ứng quay đầu nhìn lại thì lại không thấy bóng dáng đâu, cũng không thấy sông dài nào cả.
Hứa Ứng lại đưa ánh mắt nhìn lại lần nữa, xác định phương vị của dòng sông thời gian kia, bỗng nhiên chỉ thấy ngoại trừ nữ tử bạch y ra, bờ bên kia lại còn có những người khác!
"Mẫu thân!"
Hứa Ứng vừa mừng vừa sợ: "Còn có Cô xạ tiên tử, cùng với Viên Thiên Cương Viên tiên sinh! Sao bọn họ lại ở chỗ này?"
Ánh mắt của y tập trung nhìn lại, dòng sông thời gian kia lập tức biến mất, bốn thân ảnh nọ cũng biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Hứa Ứng kích động vạn phần, mấy thân ảnh vừa rồi đúng là đám người Lan Tố Anh!
Lúc trước Y đi tới đi tới Nhân Gian Giới có gặp Hứa Tĩnh, biết được mẫu thân Lan Tố Anh, Cô xạ tiên tử cùng với Viên Thiên Cương biến thành hoạt tử nhân, mất đi ý thức. Y vốn cho là chỉ khi đánh bại Tiên Đế Chí Tôn mới có thể ép hắn nói ra ý thức của ba người kia ở đâu.
Nhưng không ngờ Tiên Đế Chí Tôn lại phong ấn mấy người Lan Tố Anh ở bờ bên kia của dòng sông thời gian, lại còn ở cùng với Quỳnh Đài Tiên Tử!
Hứa Ứng quyết định thật nhanh, khống chế Thái Nhất Thần Kiều, chỉ thấy một toà kim kiều xuất hiện, bắt ngang về phía bờ bên kia của dòng sông thời gian.
Cầu này vừa ra, thiên địa thời không bốn phía hóa thành Huyền Hoàng nhị khí, gào thét tuôn trào, rơi xuống dưới cầu, trong Sơn Thủy Trượng Thiên Xích, không gian vô tận nhanh chóng chảy về dưới cầu, hóa thành một dòng sông lớn cuồn cuộn chảy siết.
Mỗi khi sóng nước đánh vào hư không, sẽ có thể nhìn thấy một mảnh sơn thủy nhảy ra từ trong bọt nước, núi non trùng điệp, hệt như tranh vẽ.
Nhưng sau một khắc, những núi non sông ngòi này lại rơi xuống dưới cầu, trở lại trong dòng sông.
Không gian bên trong Sơn Thủy Trượng Thiên Xích nhanh chóng sụp đổ, dù cho thước này được xưng là vô lượng, có thể không ngừng kéo dài ra bên ngoài, diễn sinh ra càng nhiều sơn thủy hơn, nhưng cũng khó địch nổi với tốc độ sụp đổ kia!
Hứa Ứng đứng trên cầu, chỉ thấy phần cuối chân trời của thiên địa xung quanh đã xuất hiện, ở nơi đó, núi non sông lớn không ngừng sinh ra, nhưng lại lập tức bị kéo về phía Thái Nhất Kiều Thần.
Tòa thần kiều này chính là loại thần thông Chí Tôn đầu tiên của Hứa Ứng, liên thông Vô Cực và Thái Cực, tạo thành Thái Cực chính là Huyền Hoàng nhị khí, mà trung tâm của Sơn Thủy Trượng Thiên Xích cũng là Huyền Hoàng nhị khí!
Bởi vậy biến hóa của thước này có thể bị Thái Nhất Thần Kiều khắc chế.
Hứa Ứng đứng trên cầu, chỉ thấy Thái Nhất Thần Kiều dần dần kéo dài về phía bờ bên kia, khoảng cách tới chỗ đám người Quỳnh Đài và Lan Tố Anh càng ngày càng gần hơn!
Y đứng ở đầu cầu, phảng phất như xuyên qua vô số năm tháng cổ xưa, vô số hình ảnh đập vào mặt, đủ loại thanh âm ầm ĩ nhiễu loạn đạo tâm của y.
Thậm chí y còn nhìn thấy tình hình chiến đấu giữa mình và Tiên Đế ở Thiên Uyên, phảng phất như mình chỉ cần nhảy xuống khỏi tòa kim kiều này, nhảy xuống sông là có thể trở lại quá khứ, thay đổi lịch sử chiến bại của mình.
Y lại nhìn thấy cảnh chủ nhân Nê Hoàn cung thu hoạch tất cả khách câu cá khác, phảng phất chỉ cần nhảy xuống thần kiều là có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện phát sinh.
Y còn nhìn thấy trên đỉnh Ngọc Châu của Côn Luân, Tây Vương Mẫu vạch trần phong ấn Nguyên Vị Ương, đánh thức Tử Đồng Tiên Tử, tựa hồ chỉ cần y nhảy xuống là có thể cứu được Nguyên Vị Ương.
Y nhìn thấy từng kiếp của mình trong lịch sử, thấy mình và Phùng Tuyết Nhi bái đường thành thân, nhìn thấy mình và Từ Phúc leo lên thuyền ra biển, thấy Yến Bảo Nhi và mình âm dương đôi đường, thấy mình ấp ra Kim Bất Di.
Y nhìn thấy mình ở kiếp thứ nhất, chiến bại trên thiên lộ, nhìn thấy trận huyết án Côn Luân ở diễn ra.
Phảng phất như y nhảy xuống ở bất cứ mốc thời gian nào cũng có thể trở lại quá khứ, thay đổi tương lai!
Hứa Ứng vẫn không nhúc nhích, tất cả những thứ này chỉ là ảo giác do dòng sông thời gian tạo thành, cho dù y có nhảy xuống cũng không thay đổi được lịch sử.