Chương 1780 Trận chiến đầu tiên ngoài hư không 1
Yêu Đế Kim Bất Di nói: "Yêu Tổ cứ việc đi trước, trong ngoài Yêu tộc đã có ta. Sau khi các ngươi đi, tương lai ta cũng sẽ tới đó."
Yêu Tổ cười nói: "Nếu bệ hạ muốn đi thì phải lưu lại dòng dõi trước đã, không thể để Yêu tộc chúng ta lại lâm vào nội loạn lần nữa được."
Kim Bất Di đồng ý.
Yêu Tổ lại dặn dò một phen, sau đó xoay người rời đi.
Ngọc Thanh đạo nhân trở lại Thượng Thanh Đạo môn, gọi đệ tử Vân Hải và Nguyên đạo nhân tới dặn dò một phen, nói: "Thượng Thanh đã là cựu đạo, nên theo cái mới. Những học vấn trong quá khứ nếu muốn đứng vững trên thế gian này thì không thể tiếp tục nghiên cứu cựu đạo, mà là hấp thu tân đạo trên cơ sở của cựu đạo, để nó biến thành thứ của mình."
Vân Hải và Nguyên đạo nhân rưng rưng đưa tiễn, lưu luyến không rời.
Ngọc Thanh đạo nhân cười nói: "Ta chỉ là thiên địa nguyên thần, chết thì chết thôi. Chân thân của ta còn ở Bỉ Ngạn, các ngươi khóc sướt mướt cái gì? Đợi đến tương lai, chúng ta tự có ngày gặp lại." Dứt lời, lại nhẹ nhàng rời đi.
Ngọc Hư đạo nhân cũng trở lại Côn Luân sơn, nhánh của hắn đã bị cắt đứt ở thế hệ của tổ tiên Hứa gia là Hứa Do, nên cũng không lưu luyến gì nhiều.
Hắn đứng trên Kỳ Lân nhai, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy vợ chồng Hứa Tĩnh đang trải Thần Kiều ra, trong lòng khẽ động, thế là tới gặp hai người, tặng y bát của Côn Lôn cảnh cho họ, nói: "Nhánh Ngọc Hư mà đứt đoạn từ lệnh tổ, năm đó hắn vứt bỏ truyền thừa của Ngọc Hư cung bởi vì tân đạo quả thật có chỗ độc đáo của riêng mình. Hai ngươi nhận lấy y bát của ta, xem thử có thể dùng được hay không, nếu có thể dùng được thì học theo, nếu không được thì cứ bỏ đi."
Hắn cũng nhẹ hết gánh nặng, cứ như vậy rời khỏi Ngọc Hư Cung.
Thái Thanh đạo nhân không có truyền nhân gì, tuy nói có một con rắn lớn từng học đạo pháp thần thông của hắn, nhưng dù sao con rắn kia cũng là Yêu tộc, lại là Yêu quan của Tổ Đình Yêu tộc, cũng không thân thiết với hắn.
Thái Thanh đạo nhân ngồi yên trong Đâu Suất cung một lúc lâu, định đứng dậy rời đi. Đúng lúc này, đột nhiên có một con rắn lớn trườn tới. Con rắn kia to lớn vô cùng, dài tới mấy ngàn dặm, hít vào làm gió, thở ra thành mây.
Sau đầu con rắn kia có treo âm Dương nhị khí, luyện thành Thái Cực Đồ, từ trên trời rơi xuống đâu suất cung.
Thái Thanh đạo nhân thấy thế thì dừng bước, chỉ thấy con kia kia hóa thành một thiếu niên mập mạp trắng trẻo, sau đầu dựng thẳng một vòng âm Dương Thái Cực Đồ, trên cổ đeo Kim Cương trác, vừa tiến lên đã lập tức bái lạy.
"Đệ tử Ngoan Thất, nhìn thấy Yêu Tổ từ biệt Yêu Đế, bèn biết chuyến này hơn phân nửa còn có sư phụ tham gia."
"Mặc dù trên danh nghĩa, sư phụ không thu nhận ta, nhưng thực tế lại truyền cho ta không ít bản lĩnh. Vì vậy, đệ tử mới mạo muội tới đây đưa tiễn."
Thái Thanh đạo nhân vội vàng dìu hắn lên, cười nói: "Ngươi cũng không phải đồ đệ của ta, không cần lạy ta làm gì. Vốn dĩ ta định nhận tên Hứa Ứng kia làm đồ đệ, truyền y bát cho hắn, tiếc rằng hắn bị người ta ám toán quá nhiều, trời sinh đã đa nghi, ta cũng hết cách, đành phải đưa Kim Cương trác cho ngươi..."
Hắn nói tới đây, đột nhiên cười nói: "Cũng coi như ngươi với ta có duyên phận. Thôi vậy, ta sẽ nhận người đệ tử là ngươi vậy."
Ngoan Thất lập tức đứng dậy.
Thái Thanh đạo nhân đánh giá hắn một lượt, không khỏi cau mày, nói: "Gỡ Kim Cương trác xuống đi, không cần đeo trên cổ, đeo ở trên tay."
Ngoan Thất như không có xương, quơ quơ hai cánh tay, nói: "Sư phụ có điều không biết, cánh tay này là giả. Lúc ta hóa hình, sợ mình không giống người nên mới đặc biệt biến ra nó."
Hắn đi qua đi lại vài bước, nói: "Còn có hai cái chân này cũng là giả, đệ tử thích bò hơn."
"Được rồi, được rồi!"
Thái Thanh đạo nhân giơ tay lên ngăn hắn lại, nói: "Thời gian không còn nhiều, đừng giải thích luyên thuyên nữa, vi sư không muốn hối hận. Mấy ngày nay, ta sẽ truyền tuyệt học của Thái Thanh đạo môn cho ngươi, ngươi phải cố gắng ghi nhớ lại."
Ngoan Thất chần chờ một chút, lấy hết dũng khí nói: "Sư phụ, có lẽ đầu óc của ta hơi ngốc..."
Thái Thanh đạo nhân cười nói: "Bây giờ tu vi của ngươi đã rất phi phàm, đã là cường giả hiếm thấy đương thời, tu vi như thế há có thể là loại người đầu óc ngu ngốc có thể tu thành? Ngươi có tuệ tâm khác."
Ngoan Thất vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng nguyên nhân là do vợ ta quá thông minh, không ngờ là ta có tuệ tâm."
Vì vậy Thái Thanh đạo nhân đã dạy dỗ hắn hai ngày, nhất thời cảm thấy hối hận không thôi, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta đã nhìn lầm, thật sự là vì vợ hắn quá thông minh ư?"
Hắn cũng bất chấp tất cả, cứ dạy theo kiểu nhồi nhét, vào ngày thứ chín cuối cùng cũng truyền thụ hết sở học suốt đời của mình cho Ngoan Thất, về phần Ngoan Thất học được bao nhiêu, hắn cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
"Thanh Huyền sư huynh!"