Chương 1783 Người hộ đạo 1
Mấy luồng hào quang phi thẳng khác bay về phía thuyền lâu Thúy Nham, đánh lui tử khí của Hồng Mông Phiên, đỡ lấy công kích của Trượng Thiên Xích, nhanh chóng tiếp cận thuyền lâu Thúy Nham.
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần thuyền lâu thì đột nhiên bị rễ của Yêu Tổ quấn lấy, những người khác nhân cơ hội ra tay, thần thông đánh nát hào quang phi thăng của mấy người này.
Nhưng vẫn có mấy luồng hào quang phi thăng đáp xuống trên thuyền lâu, Hứa Ứng từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy trên chiếc thuyền lâu không lớn kia bộc phát đủ loại thần thông khủng bố, hung mãnh đến cực điểm.
Sau một lát, đột nhiên tất cả thần thông trên thuyền lâu lóa lên rồi biến mất.
Chỉ chốc lát sau, thuyền lâu Thúy Nham lại khởi hành một lần nữa, bay về phía trước, lại tách ra khỏi Thúy Nham của Thiên Tiên giới.
Hứa Ứng nhìn một lát, đột nhiên tỉnh ngộ: "Bọn họ dự định đi tới, phá hư thông đạo Thúy Nham đánh xuyên qua Thiên Tiên giới!"
Chỉ cần dùng vật chất keo kia chặn thông đạo lại, là có thể làm cho thông đạo mà những cường giả Long Đình Táng hóa kia trăm cay nghìn đắng đả thông biến thành công cốc!
Cường giả Long Đình trên Thúy Nham Thiên Tiên giới hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, không tiếp tục đánh xuống nữa, mà phát động khối Thúy Nham kia đuổi theo thuyền lâu Thúy Nham!
Hứa Ứng nhẹ nhàng thở ra, sách lược của Tổ Thần rất chính xác, chỉ cần đối phương bị bọn hắn dắt mũi đi, như vậy bọn họ sẽ có thể kéo dài thời gian lâu hơn.
Nếu như có thể kéo dài thời gian tới khi Thánh Tôn khôi phục đến đỉnh phong, thậm chí vượt qua đỉnh phong, hợp nhất thế lực của Lục Tôn Thập Nhị Diệu, như vậy áp lực của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều!
"Các vị đạo huynh, xin kính nhờ."
Hứa Ứng không chú ý tới chiến đấu ở thiên ngoại nữa, tập trung tu hành.
Thánh Tôn cũng đang quan sát trận chiến này, thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, thu hồi ánh mắt.
Trên Yên Hà sơn của Ánh Tuyền thế giới, phế vật Thanh Huyền đứng dậy, nhìn lên bầu trời, ánh mắt vô cùng phức tạp. Lúc này, hắn lại nghênh đón một vị khách không thể tưởng tượng nổi.
Thập Phế Thiên Quân Liễu Quán Nhất.
Ánh mắt của Liễu Quán Nhất vô cùng phức tạp, nhìn phế vật Thanh Huyền một lát, phế vật Thanh Huyền cười nói: "Tới cũng tới rồi, không vào ngồi chơi sao?"
Liễu Quán Nhất bước, lạy dài đến đất, phế vật Thanh Huyền đỡ hắn lên, cười nói: "Ta không phải Đế Thanh Huyền, ngươi cứ xem ta như bằng hữu bình thường là được rồi."
Liễu Quán Nhất đứng lên, lệ rơi đầy mặt.
Hắn biết rõ kẻ này không phải là Đế Thanh Huyền chân chính, Đế Thanh Huyền sẽ không lười biếng như vậy, dáng vẻ bệ rạc nhếch nhác, sẽ không tham ăn, ngoài cửa chất đống nhiều xương thú như vậy, cũng không phải loại háo sắc, trong sân còn treo quần áo của nữ nhân.
Cái tên Thanh Huyền này không có chí hướng gì lớn, cũng không có hoài bão kinh người, giỏi nhất chính là ăn no nằm ngang.
Thanh Huyền này chỉ là tạp niệm do Đế Thanh Huyền chém ra, một tên phế vật giống hệt Thanh Huyền mà thôi.
Một lát sau, Liễu Quán Nhất và Thanh Huyền đều nằm trên xích đu, phanh áo hở bụng phơi nắng giống như một tên phế vật.
Hắn vốn đã được gọi là Thập Phế Thiên Quân, một khi đã lười thì còn phế hơn cả phế vật Thanh Huyền.
Hai người nhắc tới chuyện xấu hổ năm đó của nhau, không khỏi thoải mái cười to.
Bọn họ giống như có thật nhiều chuyện nói mãi không hết, có rất nhiều chuyện cũ kể hoài không dứt.
Nói một lúc lâu, cười cũng thật lâu, Liễu Quán cảm khái nói: "Trước khi ngươi tự chém cũng vui vẻ như vậy, chúng ta cùng nhau đánh thiên hạ, cùng nhau thảo luận công pháp thần thông, cùng nhau săm soi mông với ngực của nữ nhân, cùng âm thầm theo đuổi Quỳnh Đài tiên tử. Cùng đánh nhau, cùng nhau xung phong, cùng nhau đàm luận dân sinh trong thiên hạ, cùng nhau dệt mộng về tương lai."
Phế vật Thanh Huyền cười hỏi: "Sau đó thì sao?"
Liễu Quán Nhất trầm mặc chốc lát, nói: "Sau đó ngươi thành Đế Thanh Huyền, trở nên xa cách với bọn ta, không còn thấy ngươi mỉm cười, không cách nào khoác lác với ngươi, đi gặp ngươi đều phải nói là diện thánh. Lý tưởng của ngươi càng lúc càng lớn, hình tượng càng lúc càng vĩ đại, nhưng lại cao không thể với tới. Ngươi rất ít khi làm chính mình, không cùng bọn ta bàn về mông và ngực của nữ nhân, cũng không theo đuổi Quỳnh Đài tiên tử nữa, trong miệng ngươi đều là dân sinh thiên hạ và tương lai."
Phế vật Thanh Huyền suy nghĩ một chút, nói: "Đó chính là ta theo mong muốn của ta."
Liễu Quán Nhất nói: "Ngươi không có quá nhiều tư tâm. Nhưng thế nhân luôn có tư tâm. Ngươi muốn làm Thánh Nhân, nhưng những người khác không thể làm Thánh Nhân cùng ngươi."
Hai mắt phế vật Thanh Huyền sáng lên: "Đây chính là nguyên nhân ta chết sao?"
"Chắc là thế."