Chương 1847 Kết thúc của Tiên Đế, khởi đầu của Sơn Minh 2
Ống tay áo ý thức của Tiên Đế run run, trong tiếng rít đã cuốn ý thức của bốn người lên. Đúng lúc này, đột nhiên đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến từ trong cơ thể hắn.
Tiên Đế bị đau, đau đến run rẩy, ý thức bất ổn, bốn người Lan Tố Anh lập tức thừa cơ bay ra khỏi ống tay áo của hắn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Trong lòng hắn kinh hãi: "Thân thể ta đã xảy ra biến cố gì?"
Lúc này Hứa Ứng né tránh hai luồng linh quang bắn nhanh tới, tốc độ cực nhanh, xuyên qua lòng bàn tay, thẳng đến bản thể Tiên Đế dưới Nhân Sâm quả thụ!
Tiên Đế Chí Tôn điều động lực lượng của nguyên thần Viễn Tổ, phát động Loan Thắng Côn Nhạc, chỉ nghe một tiếng ầm vang, linh quang vô biên hình thành cảnh tượng Côn Lôn, đánh về phía Hứa Ứng!
Đúng lúc này, đột nhiên một nửa thân thể của Tiên Đế nứt ra, máu thịt như xúc tu bay lượn hóa thành vô số sợi rễ quấn chặt, dung hợp với Nhân Sâm quả thụ!
Vô số rễ cây máu thịt kia lôi kéo nửa thân thể của hắn, ý đồ kéo hắn từ trong nguyên thần Viễn Tổ ra, ra lực muốn đem dung hòa hắn và Nhân Sâm quả thụ làm một thể!
"n Nguyên!"
Tiên Đế đau đến tê tâm liệt phế, nghiêm nghị kêu lên: "Ta đã hoàn toàn diệt sát ngươi, ngươi còn không buông tha cho ta!"
Bốn Đạo thương mà Hứa Ứng lưu lại trước mặt sau lưng hắn hắn lưu lại vỡ tan, máu chảy ồ ạt.
Hứa Ứng hóa thành ánh cầu vồng bay tới, xoay mình đứng lên, chưởng nâng Địa Tiên Giới, Địa Tiên ấn đánh lên trán Tiên Đế Chí Tôn, sau đầu Tiên Đế dâng trào linh quang, hình thành một dòng sông linh quang chảy về phía sau.
Thân hình y lưu chuyển, quyền đấm cước đá vây quanh thân thể khổng lồ của Tiên Đế, đánh cho trong cơ thể Tiên Đế không ngừng có linh quang nổ tung, trong khoảnh khắc đã đánh từ đầu đến đuôi Tiên Đế Chí Tôn một lần, trước người sau lưng cũng đánh một lần!
Chỉ thấy từng luồng linh quang từ trong cơ thể hắn phá thể thoát mà ra, phun về những hướng khác nhau.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, nguyên thần Viễn Tổ mà Tiên Đế tốn bao công sức luyện thành đã bị y phá đi hơn phân nửa!
Tiên Đế Chí Tôn hoảng sợ, vừa muốn trấn áp lực lượng Tạo Hóa Chí Tôn lưu lại trong cơ thể hắn ta, vừa phải đối mặt với công kích hung ác đến cực điểm của Hứa Ứng.
Đồng thời, đám người Lan Tố Anh, Thần bà lại cuốn lấy ý thức của hắn, khiến hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Tiếp tục như vậy, ta sẽ chết..."
Hắn quát to một tiếng, thân hình bỗng nhiên trầm xuống, một bọt nước cuốn tới nuốt trọn lấy hắn, biến mất vô tung.
Chỉ còn lại Ngũ Trang quan và Nhân Sâm thụ đã đổ nát, chỉ thấy trên Nhân Sâm thụ kia còn mang theo nửa thân thể tàn tạ của Tiên Đế, máu thịt vẫn không ngừng nhảy múa như trước.
Tạo Hóa chi lực mà Tạo Hóa Chí Tôn lưu lại, quả thực khủng bố!
Hứa Ứng bỗng nhiên đưa tay lên vén vạn dặm mặt biển nhưng không nhìn thấy thân ảnh Tiên Đế Chí Tôn. Xa xa, Liễu Quán Nhất, Vi Tự, Nguyên Anh Đạo Chủ, đám người Tế Giác nhao nhao bay tới, tìm kiếm tung tích Tiên Đế, nhưng cho dù bọn hắn lục soát khắp thiên địa, lật tung bốn phía, cũng không thể tìm được tung tích của hắn.
Nương theo làn sóng kia, Tiên Đế Chí Tôn như bốc hơi trong thời không này.
"Ta biết hắn trốn ở chỗ nào." Hứa Ứng đột nhiên nói.
Mọi người nhao nhao nhìn, Hứa Ứng dưới chân ngừng lại, một cây Thái Nhất Kim Kiều hiển hiện, Huyền Hoàng nhị khí gào thét kéo đến, rót vào dưới cầu, dần dần hình thành một dòng sông lớn, từng đóa bọt nước nổi lên, từng hình ảnh thời đại hiện lên.
Hứa Ứng nhảy xuống Kim Kiều, một bọt nước cuốn tới, hóa thành sóng lớn ngập trời, nuốt hết cả Thái Nhất Kiều Kim cùng Hứa Ứng.
Hứa Ứng phảng phất biến mất trong không trung.
Sông dài thời gian chầm chậm lưu chuyển, bờ sông bên kia là một vùng Bỉ Ngạn tịnh thổ, không có chuyện lặt vặt quấn quanh, đứng ở bờ sông, có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng tráng lệ phi phàm.
Đó là lịch sử.
Tiên Đế Chí Tôn chạy trốn tới bờ sông bên kia, liên tục chạy ngược dòng thời gian, rất nhanh đã trốn tới sáu mươi vạn năm trước, hắn còn chưa dừng bước, tiếp tục chạy về phía trước, rốt cuộc đã đến cực hạn, lúc này mới dừng lại.
Nửa người hắn bị lực Tạo Hóa xé rách, lại bị Hứa Ứng phế bỏ hơn phân nửa nguyên thần Viễn Tổ, cần phải dừng lại chữa thương.
"Đây là thời đại nào?"
Hắn nhìn vào trong sông, chỉ thấy trong sông dài là một người khác, khi đó hắn đang mưu tính làm thế nào để kéo dài tính mạng cho sư phụ Thanh Huyền của mình, nhưng bất kể tính toán ra sao hắn cũng không thể cứu vãn Thanh Huyền.
Cuối cùng, khi đó hắn cũng thoát ra khỏi đả kích này, khuôn mặt có phần âm trầm: "Ta không cứu được sư tôn, nhưng ta có thể cứu mình! Ta muốn chuẩn bị đầy đủ cho tương lai của ta!"