Chương 1872 Thái cổ đệ cửu cảnh 1
Hắn còn chưa nói xong, Lữ Đạo Tôn đã dừng chân, không gian xoay tròn, trong khoảnh khắc đó Thánh Tôn phảng phất như đặt mình trong Vọng Hương đài, kiếm quang như ngân hà đánh tới, lại có ý vị số mệnh thời gian xuyên qua như Vọng Hương đài, khiến Thánh Tôn không còn chỗ trốn!
Thánh Tôn hừ một tiếng, vạn đạo bay lượn, cứng rắn chống đỡ kiếm quang.
Hắn phát giác được sau lưng cũng có kiếm ý đánh tới, đột nhiên quay đầu lại, không nhìn thấy kiếm quang, chỉ thấy lúc nhỏ của mình, cố hương của mình.
"Viu!"
Tiên kiếm của Lữ Đạo Tôn kéo tới đâm xuyên ngực hắn.
Thánh Tôn cúi đầu nhìn lại, song chỉ của mình đang kẹp một kiếm này, dẫn tới kiếm này không đâm xuống được.
"Chiêu này, tên là gì?" Hắn hạ giọng hỏi.
Lữ Đạo Tôn nói: "Hồi Thủ Vọng Hương Đài."
Thánh Tôn nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía trước, nói: "Ngươi qua ải rồi."
Lữ Đạo Tôn đuổi theo hắn, nở nụ cười: "Đa tạ Thánh Tôn tác thành."
Thánh Tôn không nói gì, lần này hắn vẫn chưa ra tay công kích Lữ Đạo Tôn, chỉ tiếp được một chiêu của Lữ Đạo Tôn. Nếu hắn ra tay, cho dù đạo pháp của Lữ Đạo Tôn có tinh diệu hơn nữa, chỉ sợ vẫn không cách nào tiếp được công kích của hắn.
—— Hắn đã cường đại hơn vài phần so với trước khi tự trảm tu vi. Chí Tôn cảnh Tân Đạo, cao hơn một nửa cảnh giới so với trước. Lữ Đạo Tôn không tự trảm tu vi trọng tu Tân Đạo, chênh lệch với hắn chẳng những không thu nhỏ, ngược lại còn kéo ra lớn hơn.
Mọi người tiến vào Tổ Đình Thiên đạo, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc thuyền lầu đã có quy mô sơ bộ, Ngư Huyền Cơ cùng một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp đang bay lượn vây quanh thuyền lầu, thi triển các loại pháp môn rèn luyện thuyền lầu.
Kỹ nghệ của hai người thật kinh người, khiến đám Thánh Tôn nhìn mà hoa cả mắt.
Khô Dương Đạo Quân nói: "Nếu đầu óc của Ngư Cơ thông minh hơn, có thể biến pháp môn rèn đúc thành công kích, trở thành thần thông công kích, thử hỏi trong thiên hạ, ai có thể chịu nổi một quyền của hắn?"
Lời hắn vừa nói ra, những người khác liền liên tục xua tay, mặt mày Đan Huyền Tử hớn hở, nói: "Không thể nói, không thể nói. Ngươi nói ra, hắn ngộ ra pháp môn chiến đấu, ai luyện chế pháp bảo cho chúng ta?"
Khô Dương Đạo Quân tỉnh ngộ, lập tức im lặng không nhắc tới việc này nữa.
Mọi người đi tới trước mặt hắn, đột nhiên thấy một người, là một thằng điên chốc đầu, thấy ai cũng kêu lên: "Ồ, ta thua rồi!"
Sắc mặt Thánh Tôn tái mét, lạnh lùng nói: "Diệu La đã điên rồi, để hắn an ổn sống nốt đời sau! Ai đem hắn tới đây?"
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy phế vật Thanh Huyền từ phía sau thuyền đi ra, cười nói: "Chỉ là điên mà thôi, cũng không phải là không thể cứu."
Thánh Tôn nhìn thấy hắn ta, khí thế cứng đờ.
Những người khác thì đằng đằng sát khí, từng người tiến lên trước một bước.
Phế vật Thanh Huyền cười nói: "Tên phế vật ta đây cùng gã điên này, chẳng lẽ liền không thể lên thuyền?"
Thánh Tôn thở hắt một hơi, trầm giọng nói: "Sau khi bọn ta đi, ngươi thành Tiên Đế. Đây là bọn ta nợ ngươi."
Phế vật Thanh Huyền cười nói: "Tiên Đế? Ai mà thèm? Chỉ có đám ngốc các ngươi mới coi là bảo vật, đánh tới giết lui, giết đến đỏ cả mắt."
Hỏa Linh Tiên Tử tiến lên trước một bước, quát: "Đương nhiên nếu ngươi không động thủ với chúng ta, chúng ta cũng có thể động thủ giết ngươi trước! Vắt chanh bỏ vỏ, chắc chắn ngươi định muốn sưu tầm động uyên trong tay chúng ta, giết chết chúng ta!"
Phế vật Thanh Huyền cười lạnh nói: "Năm đó ta nên đưa ngươi vào hậu cung trước, sau đó lại phong Quỳnh Đài làm đế hậu, rồi mới cưới Nguyên Anh! Đánh tan đám khốn kiếp các ngươi, sau đó giết từng tên các ngươi!"
Nguyên Anh Đạo Chủ mở cờ trong bụng, mắng hắn một cái, cười nói: "Chết cũng không nghiêm chỉnh."
Những người khác thấy thế, trong lòng sợ hãi: "May mà Thanh Huyền chém tạp niệm của hắn ra, nếu không chỉ sợ hắn sẽ thật sự đắc thủ!"
Mọi người đằng đằng sát khí, ánh mắt đầy bất thiện.
Đúng lúc này, Tế Giác VÀ Vi Tự hai vị Chí Tôn một thế hệ mới cất bước đi tới, Tế Giác khép hai tay, nói: "Chư vị đạo huynh, tiểu tăng cũng chứng được Chí Tôn, lần này..."
"Đi ra ngoài." Sắc mặt Quân Vô Đạo trầm xuống.
Tế Giác kinh ngạc.
Khô Dương Đạo Quân nói: "Ra ngoài!"
Những người khác mồm năm miệng mười, dồn dập nói: "Đi ra ngoài!" "Cút!"
Vi Tự nói: "Ta cũng là Chí Tôn, dựa vào cái gì mà ta phải cút ra ngoài? Phần lớn trong các ngươi đều không có chứng đạo Chí Tôn, còn không bằng lão tử..."
Sắc mặt phế vật Thanh Huyền trầm xuống: "Ngươi cũng dám ở trước mặt chúng ta xưng lão tử? Ra ngoài!"
Thánh Tôn cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tuy bọn họ có vài người chưa chứng được Chí Tôn, nhưng chỉ cần trong chiến đấu gặp nạn tất nhiên có thể đột phá. Các ngươi là tiểu bối mới tu thành Chí Tôn, còn chưa có tư cách này."
Tế Giác cùng Vi Tự tức giận, tròng mắt trợn tròn, hận không thể siêu độ những lão già này, có điều có đúng là không đánh được mấy người này, đành hậm hực lui ra.