Chương 1871 Mời Quân chịu chết 4
Thánh Tôn nói: "Ta cần một vị đạo hữu có thể nắm giữ tinh không, trong lúc phất tay, vạn tinh bộc phát, nhật nguyệt đều hiện. Hắn có thể điều động tinh lực vô lượng của muôn vàn ngôi sao, có pháp lực siêu quần, giúp ta chinh chiến với cường giả Thiên Tiên giới. Năm đó, khi chinh phạt Tiên Đình Tử Vi, ta có một vị đạo hữu như vậy. Hôm nay ta lại cần một vị đạo hữu như vậy."
Bác Sơn Lão Tổ mắt lóe tinh quang, nói: "Ngươi muốn đi Thiên Tiên giới, tới chỗ có hai luồng hào quang xanh biếc kia?"
Thánh Tôn chậm rãi gật đầu.
Bác Sơn Lão Tổ trầm tĩnh lại, cười nói: "Ta đi theo ngươi."
Thánh Tôn nở nụ cười, Bác Sơn Lão Tổ tán đi trận thế yểm hộ việc tu hành của mình, dự định thu thập một chút gia sản, đột nhiên cười nói: "Thu thập cái gì? Lần này đi chưa chắc có thể sống sót trở về."
Hắn đi tới bên cạnh Thánh Tôn, lúc này mới nhìn thấy đám người Khô Dương Đạo Quân, Đan Huyền Tử, Nguyên Anh Đạo Chủ, Đông Thạch Tiên Sinh, La Tiêu, Hỏa Linh đều ở đây.
Thập Nhị Diệu, không ngờ những người còn sót lại đều tề tụ ở đây.
"Đấu đá cả đời, vẫn không thể đấu với Thánh Tôn."
Bác Sơn cảm khái nói: "Sau này không đấu nữa. Đan Huyền Tử, Đông Thạch, sao hai tên khốn kiếp các ngươi lại tới đây? Các ngươi nên trốn thật xa mới đúng!"
Đông Thạch Tiên Sinh thản nhiên nói: " Bác Sơn, ngươi có thể đi ra, sao chúng ta không thể đi ra? Lúc tiên sinh ta khởi nghĩa còn chưa tới phiên ngươi!"
Đan Huyền Tử cười nói: "Năm đó chúng ta có thể lên chiến trường, vì sao hôm nay lại không thể ra chiến trường? Chẳng lẽ đã mất đi đạo tâm?"
Bác Sơn Lão Tổ nhổ một cái, cả giận nói: "Ngươi mới bị lạc mất đạo tâm. Năm đó sau khi chiến thắng, ta bị Thánh Tôn trấn áp, còn chưa kịp mất phương hướng!"
Hỏa Linh Tiên Tử cười lạnh nói: "Không lạc lối đạo tâm, như vậy Thanh Huyền làm sao mà chết?"
Cô vừa nói ra, tất cả mọi người đều trầm mặc lại.
Đề tài này, bọn họ vĩnh viễn không muốn nhắc tới.
Thánh Tôn tằng hắng một cái, nói: "Chúng ta đi Tổ Đình Thiên đạo."
Mọi người đang muốn khởi hành, lúc này một âm thanh thô kệch lạnh lùng nói: "Nguyên Dục, ngươi tìm được bọn hắn định đi Tổ Đình Thiên đạo? Thập Nhị Diệu, ngươi tìm đủ chưa?"
Thánh Tôn mỉm cười, xoay người lại, cười nói: "Quân đạo huynh, nếu ta tới tìm ngươi, ngươi có đi ra không?"
Quân Vô Đạo nhanh chân đi tới, thân thể khôi ngô, tóc bạc đầy đầu, phủ xuống tán loạn che khuất nửa khuôn mặt của mình, ánh mắt âm u chiếu ra từ mái tóc bạc, cười lạnh nói: "Đương nhiên sẽ không đi ra. Ngươi luôn muốn hại ta. Nhưng mà, ngươi tìm bọn họ nhưng lại không tới tìm ta, khiến lão tử không khỏi hoài nghi, có phải ngươi khinh thường ta hay không."
Thánh Tôn khom người nói: "Nguyên Dục muốn mời Quân đạo huynh xuống núi. Sáu mươi vạn năm trước, đạo huynh ra sức ngăn cơn sóng dữ, đánh một trận ở Tiên Đình Tử Vi, đối đầu với Hạo Thương Đế, mới có thắng lợi trong trận chiến hồi đó. Hôm nay kính mời đạo huynh, giúp chúng ta một tay!"
Quân Vô Đạo vén mái tóc bạc che mặt, nhìn chằm chằm vào hắn, gương mặt nghiêm túc chậm rãi lộ ra nụ cười, đột nhiên cười ha hả nói: "Thánh Tôn cầu xin ta! Các ngươi có nghe thấy không? Thánh Tôn đã mở miệng cầu xin ta!"
Những người khác câm như hến, sợ hắn như sợ mãnh hổ, không dám nhiều lời.
Quân Vô Đạo cất tiếng cười ha hả, vô cùng vui sướng, tiếng cười vang vọng, sảng khoái nói: "Nể mặt cái bái lạy này của ngươi, ta sẽ theo ngươi chịu chết!"
Đoàn người Thánh Tôn đi về phía Tổ Đình Thiên đạo, sắp tới Tổ Đình Thiên đạo, từ xa chỉ thấy một bóng người cao lớn gầy gò sừng sững ngoài Tổ Đình, lưng đeo một thanh trường kiếm.
Trên đỉnh đầu của người nọ là một mảnh ánh sáng xanh, bên trong ánh sáng màu xanh có động uyên đang xoay tròn, ánh sáng của động uyên rực rỡ như ngân hà chuyển động.
"Lữ Đạo Tôn."
Mọi người đều kinh ngạc.
Quân Vô Đạo hừ một tiếng, nói nhỏ: "Không biết giết chết tiểu tử này rồicó thể cấy ghép Đạo cảnh cho ta không? Kể từ đó, ta có thể trở thành Diệu Cảnh, lại còn là Chí Tôn!"
Mọi người sởn cả tóc gáy, vội vàng cách hắn xa một chút.
Thánh Tôn đi tới trước mặt hắn, Lữ Đạo Tôn chào, nói: "Đa tạ Thánh Tôn đã cho ta sáu mươi vạn năm thanh tịnh. Nhưng Thập Nhị Diệu còn sống đều đã có mặt, nếu trong Lục Tôn không ai đến, chẳng phải sẽ bị người khác vượt qua hay sao?"
Thánh Tôn đáp lễ, nói: "Sáu mươi vạn năm trước, ta và ngươi từng có một trận đánh cược, ngươi thua một chiêu, cả đời không thể bước khỏi Vọng Hương đài nửa bước."
Lữ Đạo Tôn tiên khí bồng bềnh, mỉm cười: "Năm đó cũng từng có ước định, khi nào ta đỡ được một chiêu của ngươi, khi ấy ta đi ra khỏi Vọng Hương đài. Cho nên hôm nay ta đi ra."
Thánh Tôn nói: "Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi có năng lực tiếp được một chiêu của ta không?"
Lữ Đạo Tôn hét dài một tiếng, trường kiếm trong hộp kiếm bay ra, kiếm quang đầy trời sáng chói như ngân hà, gào thét phóng về phía Thánh Tôn!
Thánh Tôn cười lạnh nói: "Chỉ được cái mã, không bằng Diệu La..."