← Quay lại trang sách

Chương 1978 Ta không đáng nhắc tới 1

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh nhìn đến đây, da đầu tê dại, đột nhiên thấy xa xa lại có từng nguyên thần dồn dập bước ra từ trong Đạo cảnh cường giả long tộc, những cường giả long tộc kia thân thể nổ tung, hóa thành làn sương máu, dung nhập vào trong nguyên thần!

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, đã có hàng trăm ngàn cao thủ long tộc thân tử đạo tiêu, nguyên thần của bọn họ trở thành công cụ cho Bất Hủ Bỉ Ngạn hàng lâm!

Những long tộc được coi là công cụ hàng lâm này, không ngờ đều chưa từng chặt đứt động uyên, còn cái long tiên chặt đứt động uyên lại không bị nguyên thần cổ thần xâm chiếm!

Hiển nhiên, động uyên, chính là con đường để ý chí Bất Hủ của Bỉ Ngạn hàng lâm!

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh run rẩy, giọng nói khàn khàn nói: "Chư vị, mau mau chém động uyên..."

Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt Nguyên Bất Quy bên cạnh kịch biến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nguyên thần cổ thần của mình từ trong Đạo cảnh đi tới.

Nguyên Bất Quy gào thét, khống chế thần thông đánh về phía nguyên thần cổ thần kia.

Khoảnh khắc sau, bàn tay nguyên thần cổ thần kia xuyên qua sơ hở trong thần thông trực tiếp xuyên thủng đầu hắn, một vị cường giả chết ngay tại chỗ!

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh kinh hãi gần chết, quát to một tiếng, bay lên trời, chặt đứt động uyên của mình, tách nguyên thần cổ thần kia ra, hoảng hốt bỏ chạy.

Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tam Thông, Ứng Vô Địch, Long Đình Ngọc, Ngọc Văn Đạo cùng một loạt thiên kiêu long tộc, có người đột nhiên bị nguyên thần cổ thần của mình giết chết, có người tự trảm động uyên, lại bị nguyên thần cổ thần khác giết đến trước mặt, hai ba chiêu là đoạt mạng!

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh sợ hãi bất an, vội vàng chạy trốn.

Bốn phía trở nên náo loạn, nguyên thần cổ thần thoát khỏi khống chế của thân thể, hoành hành xung quanh, sau khi nguyên thần cường đại cắn nuốt tu hành giả khác, tu vi thực lực càng ngày càng mạnh, thể phách cũng càng ngày càng cao lớn khôi ngô, đi lại trong thiên địa như ác quỷ kinh khủng nhất, sắc mặt hờ hững thu gặt người tu hành của long tộc.

Lúc bọn họ thu hoạch trật tự rõ ràng, chỉ thu hoạch những long tộc tu luyện công pháp của mình, long tộc tu luyện công pháp người khác thì không buồn đụng vào.

Từng cường giả long tộc thân thể ầm ầm nổ tung, hóa thành làn sương máu bay lượn, dung nhập vào trong nguyên thần và Đạo cảnh của bọn chúng, tạo nên lực lượng hùng hồn cho chúng.

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh nghe thấy tiếng khóc của mình, thit hoảng lại nấc lên, the thé như nữ nhân.

Hắn rất muốn ngừng khóc, nhưng có làm sao cũng không nhịn được, hắn muốn giống như long tiên hung hãn không sợ chết liều mạng với địch nhân, nhưng dù thế nào cũng không khống chế nổi chân mình.

Chân của hắn tựa như không nghe lời hắn, liều mạng chạy về phía trước hòng thoát khỏi địa ngục đầy khủng khiếp này.

"Hứa Ứng! Hứa Đạo Tổ!"

Y nhìn thấy Hứa Ứng đang chém giếtcùng hai tên dị nhân, lập tức như thấy được cọng rơm cứu mạng, đánh về phía Hứa Ứng, kêu lên: "Hứa Đạo Tổ, mau nghĩ cách, cứu mạng ta!"

Hứa Ứng lấy một địch hai nhưng vẫn chiếm thượng phong, xuất kiếm xuyên thủng mi tâm một dị nhân, chỉ trong khoảnh khắc kiếm ý diệt tuyệt đã trùng kích đầu óc, quấy nát tất cả ý thức, kiếm trả nguyên thần, phá hủy Đạo cảnh.

Y đang muốn mượn thế giết chết một tên dị nhân khác thì bị Thiên thừa tướng Nguyên Hanh xông tới, không cách nào giết tiếp nữa, khí thế lập tức tiết ra, không khỏi giận tím mặt, một cước đạp bay Nguyên Hanh ra ngoài, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang, truy kích dị nhân bỏ chạy trốn kia!

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh bị cú đá của Hứa Ứng đạp bay, lăn qua lăn lại, bay ra trăm ngàn dặm mới ngừng lại.

Hắn như quên mất mình là người tu hành, quên mất mình còn nắm giữ đại thần thông đại đạo kinh thiên động địa, không ngờ lại chẳng thể ngăn được một cước kia của Hứa Ứng.

Đợi đến khi hắn đứng lên, chỉ thấy từng nguyên thần cổ thần hùng vĩ cất bước giữa thiên địa, bắt người giết người khắp nơi, từng bàn tay to lớn thò ra từ trong mây mù lượn lờ, chụp vào những long tiên một lòng muốn chạy.

Xung quanh hắn không ngừng có người nổ tung, hóa thành từng làn sương máu.

"Ta phải chạy trốn, ta phải sống sót!"

Thiên thừa tướng Nguyên Hanh mang theo nức nở xông về phía trước, hắn nghĩ đến một chỗ, có lẽ có thể giữ được tính mạng, đó chính là “đường hầm Thiên đạo) mà Hướng Nguyên Đạo và các vị long tộc trưởng lão đang nỗ lực mở ra, đường hầm nối giữa Thiên Tiên giới và Địa Tiên giới.

Con đường này chưa hoàn toàn mở ra, nhưng khoảng cách đả thông đã không quá xa. Nếu chui vào trong đó, không khéo hắn có thể đi qua con đường này, tiến vào Địa Tiên giới bảo toàn tính mạng.

Hắn nhanh như chớp, dốc toàn lực bay vun vút về phía lỗ thủng Thiên Tiên giới, ven đường không ngừng có nguyên thần cổ thần hàng lâm, đồ sát người tu hành long tộc, cũng có càng nhiều tu hành giả long tộc tấn công tới những nguyên thần cổ thần kia, cho dù là lấy trứng chọi đá cũng cố cầu được một chút sinh cơ.