← Quay lại trang sách

Chương 2006 Cự nguyên đạo lực 1

Hứa Ứng dùng hết khả năng, ngăn chặn kiếm trận vận chuyển, kiếm trận kia phảng phất xe kéo tốc độ cao nhất, trong lúc nhất thời quán tính quá mạnh, khó mà đình chỉ.

Hung khí trong rất nhiều di tích lại bộc phát lần nữa, mắt thấy lại xung đột, cũng may từng thanh kiếm đá khổng lồ kia chậm rãi ngừng vận chuyển, dần dần thu nhỏ lại.

Tru Tiên tàn kiếm cũng tự thu nhỏ lại, vẫn lơ lửng giữa kiếm trận.

Thần thái Hứa Ứng tự nhiên, cất bước đi ra khỏi khu di tích này, đi đến hướng Hồng Nguyên kia, bốn phía trên đỉnh đầu, thạch kiếm thành rừng, vẫn lơ lửng giữa không trung, duy trì sát trận không bị phá.

Y trấn tĩnh dị thường, khiến cho Nguyên Vị Ương và Công chúa hết sức khâm phục.

Nhưng bắp chân Hứa Ứng lại đang co rút, không thể không dừng lại nghỉ ngơi một lát, bắp chân ngừng co giật, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Khí độ y hiên ngang, cất bước trong rất nhiều di tích vô cùng cổ xưa, vẫn thong dong không như trước.

Ánh mắt những chủ nhân di tích kia nhìn chòng chọc vào y, chậm rãi nhường đường.

"Ơ kìa, cha ta đâu?"

Minh Mạn công chúa đột nhiên cả kinh nói: "Cha ta và những cao thủ kia không thấy đâu nữa!"

Lúc này Hứa Ứng cũng chú ý tới Minh Đạo Đế cùng những cao thủ long tộc đồng hành khác không cánh mà bay, trong lòng nghi hoặc: "Bọn Minh Đạo Đế đi đâu rồi?"

Hứa Ứng đi về phía trước, lúc này y tiến vào trong một di tích tựa như gương sáng, đám người Minh Đạo Đế ở bên dưới minh kính đang nhìn bọn họ, cao giọng nói: "Tuyệt đối lần đừng bước lên mặt gương!"

Những cường giả long tộc kia cũng dồn dập xua tay với bọn họ, cao giọng quát tháo, ý bảo bọn họ không nên tiến vào di tích này.

Chỉ có điều âm thanh của bọn họ không truyền vào trong tai đám người Hứa Ứng.

Hứa Ứng đi thẳng về phía trước, chậm rãi phát động kiếm trận, uy năng của kiếm đá dần dần tỏa ra.

Y đi vào di tích, ánh mắt rơi vào khối huyết dịch khổng lồ sau lưng đám người Minh Đạo Đế, huyết dịch bồng bềnh, không ngừng biến hóa, theo quy tắc nào cả.

"Răng rắc!"

Một luồng kiếm khí buông xuống, vậy mà xuyên thủng mặt kính!

Hứa Ứng không nhanh không chậm nói: "Đạo huynh, xin đường cho."

Trong huyết tương kia tựa hồ có một đôi mắt thăm thẳm nhìn y, tựa hồ nghe hiểu đạo ngữ của y.

Đột nhiên, đám người Minh Đạo Đế xuất hiện trên mặt gương. Mọi người đều kinh hãi, Minh Đạo Đế vội vàng nhìn xung quanh, rốt cuộc cũng thấy được thi thể người khổng lồ và thuyền vàng độ thế rơi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Đa tạ."

Hứa Ứng cất bước đi về phía trước, không nhanh không chậm rời khỏi mảnh phế tích này.

Mọi người đuổi theo y, Minh Đạo Đế thấy Hứa Ứng thong dong như thế, trong lòng không khỏi thầm khen: "Không hổ là Hứa Đạo Tổ, tâm cảnh bực này, ta không địch nổi."

Hứa Ứng đi ra khỏi khu di tích này, dừng bước lại, mọi người cũng vội vàng dừng lại, nhìn y với vẻ khó hiểu.

Hứa Ứng ngừng lại trong chốc lát, bắp chân không run rẩy nữa, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Bốn phía, từng cặp ánh mắt kỳ dị vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, Hứa Ứng bình tĩnh tự nhiên, duy trì kiếm trận không loạn, mang theo mọi người đi tới bên cạnh Hồng Nguyên kia.

Hồng Nguyên bồng bềnh chính giữa từng tấm bia đá, quy mô kinh người, hình cầu không theo quy tắc nào, mặt ngoài thỉnh thoảng hiện ra hoa văn kỳ quái.

Đứng bên cạnh Hồng Nguyên, nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy cấu tạo của tam giới, nhưng nhìn kỹ lại thì thiên địa đại đạo tạo thành hình dáng của tam giới, cũng không phải là trong Hồng Nguyên thật sự có một tam giới!

"Rốt cuộc Hồng Nguyên hình thành như thế nào?"

Trong lòng y vô cùng khó hiểu, "Hồng Nguyên của tam giới, sao lại rơi ở đây?"

Thiên địa đại đạo trong khối Hồng Nguyên này biến hóa kỳ diệu, khiến người nhìn một cái, là không khỏi đắm chìm trong đó. Hứa Ứng vừa quan sát các loại diệu dụng của đại đạo, vừa duy trì vận chuyển kiếm trận.

Nguyên Vị Ương truyền âm nói: "A Ứng, những di tích trong Tiền Đình này vẫn không yên lòng với chúng ta, bọn họ bị kiếm trận của Thông Thiên Kiếm Chủ trấn áp, chắc chắn sẽ lo chàng lại hạ kiếm trận xuống, trấn áp bọn họ. Bọn họ sẽ tuyệt đối không thả chúng ta đi."

Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị.

Một mình Thông Thiên Kiếm Chủ ở chỗ này, không cách nào lấy đi Hồng Nguyên tam giới, chỉ có thể trấn áp Hồng Nguyên và những di tích thời đại Tiên Đình này.

Để tránh cho những cường giả Bất Hủ trong di tích Tiền Đình đi ra, gây họa cho tam giới, trước khi đi chắc chắn Hứa Ứng cũng sẽ trấn áp những di tích này!

Đối phương ý thức được điều này nên sẽ ra tay, phải giết chết y ở đây.

Tròng mắt Hứa Ứng chuyển động một chút, đột nhiên dùng đạo ngữ mở miệng, nói: "Xin hỏi chư vị đạo huynh, cái gì gọi là Hồng Nguyên?"

Lúc này, giọng nói của một cô gái từ bên trong một tòa di tích Tiên điện truyền đến: "Hồng Nguyên, phôi thai của vũ trụ, là hình thái sơ cấp của vũ trụ bên trong Hỗn Độn hải."

Năng lực vận dụng đạo ngữ của cô còn cao thâm hơn Hứa Ứng, hiển nhiên đạo hạnh cao hơn Hứa Ứng rất nhiều.