← Quay lại trang sách

Chương 2031 Ngươi lừa ta gạt 2

Hắn lo lắng bứt rứt, đi tới đi lui, nôn nóng bất an: "Miệng không có râu, làm việc không chắc chắn, chuyện này cần ta tự mình ra mặt. Nhưng, bây giờ ta còn không đánh lại Hứa Ứng. Hơn nữa bọn chúng còn nói ta miệng cọp gan thỏ..."

Hứa Ứng thu kiếm, ba ngàn phi kiếm gào thét trở về, đi tới bên cạnh y rồi biến mất vô tung.

Xa xa, từng cặp ánh mắt hung ác dồn dập quét tới bên này, ánh mắt như lôi như điện, răng rắc rung động.

Hứa Ứng không chút sợ hãi, đón ánh mắt đám chủ nhân di tích kia đi về phía trước, cất cao giọng nói: "Ta phụng mệnh Thông Thiên Kiếm Chủ đến đây, có tư cách làm sứ giả hay không?"

Thạch Thiên Dưỡng đi ở phía sau hắn, cảm thấy mình cũng nên biểu hiện một chút, vì thế trợn tròn mắt, ánh mắt hung ác, nghênh tiếp ánh mắt những chủ nhân di tích này.

"Hừ!" Hắn gằn một tiếng.

"Năm đó Thông Thiên Kiếm Chủ dùng sức một người trấn áp phong ấn một trăm lẻ ba người chúng ta, hắn phái sứ giả tới, chúng ta đương nhiên phải nghênh tiếp, không thể thất lễ!"

Sâu trong tầng tầng di tích kia vang lên đến một âm thanh trầm trọng, khí tức càng cường đại hơn so với chủ nhân di tích khác, nói: "Hứa đạo hữu, Thạch đạo hữu, mời!"

Hứa Ứng và Thạch Thiên đi sâu vào trong di tích, hai bên đường có từng vị chủ nhân của các di tích đứng sừng sững, bốn phía là những hình tượng đại đạo, muôn vàn dị tượng, khiến cho thân hình của bọn họ trở nên mông lung và hư ảo.

Bọn họ di động bước chân, đi theo phía sau Hứa Ứng và Thạch Thiên Dưỡng, ánh mắt chăm chú nhìn hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ chém giết hai người.

Bị nhiều cường giả Bất Hủ vờn quanh như vậy, Hứa Ứng vẫn dửng dưng như cũ, mắt không chớp, Thạch Thiên Dưỡng thì ánh mắt hung ác, nhìn quét qua bốn phía.

Cho dù chủ nhân những di tích này động sát cơ, cũng không thể không bội phục hai người.

Hứa Ứng và Thạch Thiên Dưỡng cùng đi, một lớn một nhỏ, khí vũ hiên ngang, đi tới phía dưới thi thể Đại Đạo Chủ.

Nơi này, có chủ nhân di tích triển khai đại pháp lực, hư không tạo vật, một toà Tiên thành mỹ lệ muôn phần đang hình thành trước mặt bọn họ.

Hư không tạo vật, là dùng đại đạo tự thân hình thành vật chất, đạo vật chuyển đổi, là Hứa Ứng trước mắt còn chưa từng tiếp xúc đến Linh Vực, làm hắn than thở là dừng lại.

"Thời đại Tiền Đình đình, thực sự quá phát triển. Thời đại cường thịnh như vậy làm sao sẽ xuống dốc, bước lên con đường tuyệt diệt? Cái gọi là kiếp vận thật sự khủng khiếp như vậy sao?" Hứa Ứng thầm nghĩ.

Hai bên thi thể Đại Đạo Chủ, trong hư không, từng lão già tướng mạo cổ xưa đang ngồi đó, có người bên dưới tự sinh ra hoa sen, có người bên dưới sinh ra tường vân, có người sinh ra kim quang, còn có đại đạo hóa thành một mảnh lá hải đường, ngồi trên lá hải đường.

Mười lão già này dồn dập mở mắt, ánh mắt rơi vào trên người Hứa Ứng và Thạch Thiên Dưỡng.

"Hai vị sứ giả, mời đi bên này."

Trong đó có một vị lão già Bất Hủ cảnh tóc trắng xoá mở miệng nói: "Duẫn Hồng vừa vô lễ, ta bồi tội với hai vị."

Giọng nói của hắn hùng hậu, chắc là người vừa mở miệng quát bảo những chủ nhân di tích kia ngừng lại, nói: "Không biết hai vị sứ giả đến lãnh địa Nguyên giới ta là có chuyện gì?"

Trong hư không không có vật gì, vẫn chưa có chỗ ngồi, hơn nữa dưới sự áp bức của Đại Đạo Chủ, căn bản không cách nào phi thân lên ngang hàng với bọn họ.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những lão già Bất Hủ cảnh kia ngồi trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, mà rất nhiều chủ nhân di tích ở phía sau cũng đều đứng giữa không trung nhìn xuống hai người.

Hứa Ứng phát động Võ Đạo, một bước lên mây, đi tới giữa mười lão già Bất Hủ kia, sừng sững giữa không trung, chào hỏi: "Vị trưởng lão này xưng hô thế nào?"

Mọi người thấy y vậy mà có thể ở chống lại áp bách từ thi thể Đạo Chủ Chủ, trong lòng mỗi người đều cả kinh: "Sứ giả Tam giới này thật lợi hại! Chắc chắn hắn tu luyện đại đạo gì đó rất cao cấp, Đại Đạo Chủ không trấn áp được! Về phần sứ giả của Bỉ Ngạn, đúng là có vẻ không ra sao."

Thạch Thiên Dưỡng chỉ cảm thấy tu vi pháp lực trên ngườiđều bị khí tức của Đại Đạo Chủ áp chế, không cách nào điều động tu vi, trong lòng hoảng sợ, đành phải thành thật đứng trên mặt đất, thầm nghĩ: "Dù sao Hứa Ứng cũng gọi ta đến chỉ để ta giả câm, không cần ta nói chuyện, ta cứ ở lại trên mặt đất là được."

Lão già tóc trắng kia cũng không hoàn lễ, nói: "Lão hủ Mẫn Bạc."

Hứa Ứng nghiêm mặt nói: "Mẫn đạo huynh, nơi này rõ ràng là Tam giới, Nguyên giới ở đâu ra? Nguyên giới các ngươi bị hủy trong kiếp vận, đến Tam giới ta, chiếm lĩnh không gian sinh tồn của con dân Tam giới ta là đạo lý gì?"

Một lão già râu xanh khác vân vê chòm râu nói: "Tam giới vốn là do Đại Đạo Chủ Nguyên giới ta sáng lập ra, làm nơi ở sau khi Nguyên giới ta bị diệt. Chúng ta vốn là địa chủ Tam giới, cái gọi là Tam giới, vốn chính là vật của Nguyên giới ta!"