← Quay lại trang sách

Chương 2045 Tiếng chuông trong Hỗn Độn hải 2

Hứa Ứng neo thuyền lầu bên cạnh cây, lưu lại dấu ấn của mình trên cây, lập tức cảm thấy ý thức của mình phảng phất như có một phần liên kết cùng cây này, có thể cảm ứng được mỗi một sợi xúc tu của cây trong Hỗn Độn hải.

Loại cảm ứng này hết sức kỳ diệu, phảng phất như bản thân có vô số xúc tu, có thể tuần tra tới lui trong Hỗn Độn hải.

Phải biết rằng bất kỳ đại đạo nào đến phụ cận Hỗn Độn hải là mất đi tác dụng, không có bất cứ uy lực gì, bởi vì Hỗn Độn đại đạo quá cao đẳng, hiếm có đạo lý nào vượt qua Hỗn Độn đại đạo, cho nên đều bị Hỗn Độn đại đạo áp chế.

Sa La thụ lại có thể sinh trưởng ở trên Hỗn Độn hải, hút lấy chất dinh dưỡng từ trong Hỗn Độn, không thể không tán thưởng sinh mệnh kỳ diệu.

"Nếu cây này trưởng thành có thể lấy gỗ làm thuyền, ngao du trong Hỗn Độn hải."

Hứa Ứng nói: "Nếu có thể tìm hiểu ảo diệu ẩn chứa trong cây, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra đạo lý cao thâm của Hỗn Độn đại đạo."

Thạch Thiên Dưỡng cười nói: "Bỉ Ngạn Sa La vốn là một loại thực vật có thể sinh trưởng ở trong Hỗn Độn hải, thế nhưng loại cây này mà rời khỏi Hỗn Độn hải sẽ héo tàn, không thể luyện thành bảo vật. Muốn lĩnh ngộ được Hỗn Độn đại đạo từ trong đó cũng không phải là không thể. Đã từng có không ít cường giả của Bỉ Ngạn có ý định này, đều không có thu hoạch gì."

Hứa Ứng nhìn về phía này Sa La thụ này, lá cây như lông vũ hơi lắc lư, sắc thái lộng lẫy.

"Cây này thật sự không cách nào luyện bảo, hoặc là dùng nó làm vật dẫn, cảm ngộ Hỗn Độn đại đạo?"

Y lắc đầu, phát động thuyền lầu Thúy Nham, lái vào trong Hỗn Độn hải. Từ Tam giới tiến về phía Bỉ Ngạn có hai con đường, một là cưỡi thuyền lầu Thúy Nham, có thể thuận lợi đi lại, hai là tiến vào động uyên triệu hoán.

Nhưng con đường thứ hai có tính nguy hiểm quá lớn, tiến vào trong động uyên, khoảnh khắc ra khỏi động uyên rất dễ bị chủ nhân động uyên phát hiện. Hơn nữa thời gian quá dài, năm đó Hạo Thiên Đế bỏ mình, Di Luân và tám tồn tại Đạo cảnh bát trọng, mất sáu mươi vạn năm mới từ Bỉ Ngạn đi tới Tam giới.

Đương nhiên, cũng có thể đi con đường Thái Thượng động uyên kia, tòa động uyên đó có vết nứt, tiến vào Bỉ Ngạn không cần tốn thời gian dài như vậy. Nhưng Ngộ Không Đạo Nhân đã đi theo con đường kia, có thể đã kinh động tới chủ nhân của động uyên, bởi vậy biện pháp ổn thỏa nhất vẫn ngồi thuyền lầu Thúy Nham đi qua bến thuyền Hỗn Độn hải.

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào Hỗn Độn hải, chỉ thấy thuyền làu Thúy Nham tiến vào trong Hỗn Độn hải vô biên vô hạn, bốn phía lập tức trở nên một mảnh lờ mờ, chỉ còn lại có hào quang màu xanh biếc của thuyền lầu.

Chiếc thuyền này đẩy Hỗn Độn chi khí xung quanh ra, khiến Hỗn Độn chi khí không cách nào tới gần thuyền lầu. Mặt ngoài thuyền lầu in dấu rất nhiều lý văn của Bỉ Ngạn, dưới tác động của Hứa Ứng và Thạch Thiên, những đoạn lý văn hình cành cây thi thoảng lại đong đưa một chút, phát sinh thay đổi kỳ diệu.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Yên tĩnh đến kỳ lạ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Bên ngoài thuyền lầu cũng không cảm ứng được bất kỳ đại đạo nào, ngoại trừ Hỗn Độn đại đạo. Hứa Ứng học được một pháp môn về Hỗn Độn chi đạo của Bỉ Ngạn từ Minh Mạn, tu thành động uyên Hỗn Độn, giờ phút này động uyên Hỗn Độn rất sinh động, không ngừng vận chuyển, hấp thu lực lượng từ trong Hỗn Độn hải.

Hứa Ứng cũng chỉ cảm thấy Hỗn Độn đại đạo của mình đang cuồn cuộn không ngừng tăng lên, so với chính mình toàn tâm toàn ý tu luyện còn mãnh liệt gấp trăm lần.

Hỗn Độn đại đạo là đại đạo khó lĩnh ngộ nhất mà trước mắt y nắm giữ, khó có thể lĩnh ngộ nhất, chỉ là miễn cưỡng tu luyện tới động uyên bát trọng, vẫn dựa vào động uyên khác nâng đỡ, mới tu luyện đến một bước này.

Hứa Ứng cũng không ngờ được tu luyện Hỗn Độn động uyên trong Hỗn Độn hải lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.

Y dứt khoát giảm chậm tốc độ thuyền lầu Thúy Nham, dọc đường chậm rãi cảm ngộ loại đại đạo này.

Thạch Thiên Dưỡng lại rất căng thẳng, thúc giục: "Hứa Đạo Tổ, tăng tốc độ lên một chút! Hỗn Độn hải tuyệt đối không phải đất lành, không nên ở lâu!"

Hứa Ứng tò mò hỏi: "Chắc Thạch đạo hữu thường xuyên tiến vào Hỗn Độn hải rồi sao? Chẳng lẽ trong Hỗn Độn hải có nguy hiểm?"

"Đâu chỉ có nguy hiểm? Là quá nguy hiểm!"

Thạch Thiên Dưỡng khẩn trương dò xét bốn phía, nói: "Nguy hiểm trong Hỗn Độn hải thường vô cùng khủng khiếp, nơi này hay có gió xoáy, bị cuốn vào là rất khó ra ngoài! Còn có một ít tàn tích vũ trụ tử vong, ngay cả Hỗn Độn hải cũng không thể hòa tan, nếu như thuyền lầu Thúy Nham không cẩn thận đụng tới, chỉ e sẽ tan xương nát thịt! Càng đáng sợ hơn chính là, trong biển này thường xuyên có thi thể lượn lờ, không bị Hỗn Độn hải mài mòn, còn sót lại tinh khí, gặp người là đoạt xá!"

Có quá nhiều truyền thuyết kinh khủng về Hỗn Độn hải.