Chương 2170 Cơ duyên đại đạo 2
Hứa Ứng nhận thấy đại đạo Nhân Quả đang điên cuồng gia tăng, rất có xu thế chứng đạo lần thứ hai, lúc này điều động pháp lực, trấn áp Nhân Quả đại đạo, miễn cho tu thành Bất Hủ cảnh.
"Chúc mừng sư đệ." Trường Tôn Thánh Hải đi tới chúc mừng.
Hứa Ứng đáp lễ, cười nói: "Sư huynh, ta chỉ là chiếm cái danh Tiên Tổ ở Linh giới, mà ngươi còn có thanh danh Đạo Tổ. Ngươi có cơ duyên này, Nhân Quả chứng đạo, việc này đã trong tầm tay."
Hiện tại, lý giải của y đối với Nhân Quả đại đạo đã đạt tới trình độ trước nay chưa từng có, vừa nhìn là biết Trường Tôn Thánh Hải còn gánh vác trọng trách của Đạo Tổ, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu bất phàm trên Nhân Quả chi đạo.
Trường Tôn Thánh Hải cười nói: "Có điều, trên Nhân Quả đại đạo ta vẫn chậm hơn sư đệ một bước."
Hứa Ứng mỉm cười, nói: "Sư huynh, hiện giờ tiên duyên đã khôi phục, ngươi có thể truyền đạo."
Trường Tôn Thánh Hải dò hỏi: "Sư đệ muốn chia sẻ Nhân Quả của Đạo Tổ sao?"
Hứa Ứng lắc đầu, hiện tại trình độ của y trên Nhân Quả đại đạo đã đạt đến cực hạn có thể đạt tới, cho dù ngang hàng với Trường Tôn Thánh Hải, cũng không thể tăng Nhân Quả đại đạo lên thêm một bước.
Hai người chia tay.
Quả Chuông nói: "A Ứng, ngươi thực sự dự định khắc linh văn lên trên thuyền, mang theo những thuyền lầu này trở lại Bỉ Ngạn hay sao? Nếu làm như vậy chắc sẽ là một trận đại kiếp nạn diệt thế, nhưng chỉ e không có nhiều hiệu quả đối với Bất Hủ, Đại Đạo Chủ."
Đám người như Bất Hủ Đại Đạo Chủ chắc chắn sẽ chịu phải ảnh hưởng thế nhưng chắc chắn sẽ có biện pháp tránh né. Đại Đạo Chủ đại đạo vô cấu, linh văn không có hiệu quả với hắn.
Quả Chuông nói: "Linh văn diệt sạch người của Bỉ Ngạn, đối với Bất Hủ của Bất Hủ Bỉ Ngạn cùng Đại Đạo Chủ mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Bọn họ lựa chọn càng nhiều người trong Đại Thiên vũ trụ, di dân qua đây là được. Nhưng linh văn rơi vào trong tay Bỉ Ngạn, chỉ e nguy hại càng lớn"
Hứa Ứng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Nếu là bên kia không quá phận, ta cũng sẽ không vận dụng linh văn diệt thế. Có điều ta sẽ truyền linh văn tới Tam giới trước."
Quả Chuông nói: "Ngươi mang theo linh văn đi tới Tam giới, dạy cho người đầu tiên. Khi hắn vận dụng thần thông linh văn, chính là lúc bắt đầu diệt thế."
Hứa Ứng suy nghĩ một chút về tình cảnh này, lúc vận dụng thần thông linh văn, tro đạo bộc phát, biến tất cả tu sĩ Tam giới thành tro tàn.
"Thật sự rất tráng lệ."
Hứa Ứng cười nói: "Nhưng, ta phổ biến linh văn sẽ không bá đạo như thế, ngươi có thể yên tâm."
Y thở hắt ra một hơi, nói: "Giờ rốt cuộc ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận những lời Tả Liễn Đạo Chủ từng nói trước khi đi, đã biết rõ cơ duyên mà hắn nói là ở đâu. Chung gia, Kiếm gia, chúng ta đi tìm phần cơ duyên này."
Qua không lâu, Hứa Ứng trở lại Thái Vi cung, lại tế Thái Vi cung lên. Mặc dù chủ nhân Thái Vi cung đã chết, nhưng pháp bảo Thái Vi cung của hắn lại ẩn giấu sáu loại linh văn.
Sáu loại linh văn này chính là đạo hạnh suốt đời của hắn!
Khi còn sống chắc vị cường giả này là Bất Hủ đỉnh cao, suy tính linh văn đến sáu loại, đã là thành tựu cực kỳ ghê gớm.
Hứa Ứng sao chép sáu loại linh văn lại, sau đó rời Thái Vi cung, đi vào Ngọc Tú Sơn. Ngọc Tú Sơn đứng thẳng, cao tận tầng mây.
Hứa Ứng khống chế pháp lực, lập tức ngọn núi ngọc rung động lắc lư, không ngừng vỡ vụn, lộ ra pháp bảo vàng óng ánh bên trong, như một cây cột màu vàng.
Hứa Ứng kích hoạt bảo vật này, nghiên cứu linh văn trong đó.
"Bảy loại linh văn, cũng là một vị Bất Hủ!"
Hắn ghi nhớ bảy loại linh văn, sau đó xoay người rời đi.
Chung gia không hiểu, nói: "A Ứng, bảo vật Bất Hủ bực này uy lực kinh người, chúng ta không lấy sao? Thái Vi cung thì có thể lưu cho Du Huyên, nhưng cây kim bổng này là vật vô chủ!"
Hứa Ứng lắc đầu cười nói: "Bảo vật nơi đây là bảo vật của người Linh giới, liên quan gì đến ta? Huống hồ ta đã lấy linh văn trân quý nhất, không cần lấy đi bảo vật nữa. Để những bảo vật này lại, lưu lại cho hậu nhân Linh giới mới càng tốt."
Quả Chuông rất khó hiểu, có đôi khi vì một kiện pháp bảo, không tiếc mọi giá mạo hiểm không tiếc đắc tội cao nhân cũng phải lấy tới tay. Nhưng có đôi khi, rõ ràng pháp bảo vô cùng trân quý đưa đến trước mặt y, y cũng coi như không thấy.
Tả Liễn Đạo Chủ và Bùi Dực Chân Vương ngồi trên thuyền lầu Thúy Nham, mặc kệ chiếc thuyền này phiêu lưu giữa Hỗn Độn Hải, đột nhiên phía trước đột nhiên nổi lên sóng lớn, trong lúc mơ hồ, một chiếc thuyền khác lọt vào mi mắt của bọn họ.
Bùi Dực Chân Vương trong lòng run rẩy, vội vàng nói: "Tả Đạo Chủ, ngươi nhìn chiếc thuyền kia phía trước đi, giống như chiếc thuyền đã từng tới Linh giới chúng ta..."