← Quay lại trang sách

Chương 2171 Cơ duyên đại đạo 3

Ánh mắt Tả Liễn Đạo Chủ nhìn vào chiếc thuyền đó, cho dù hắn là Đại Đạo Chủ của Linh giới, giờ phút này cũng không nhịn được chấn động tâm thần, một loại cảm giác hoang đường kỳ quái xông lên đầu.

Chiếc thuyền phía trước chính là thuyền mà hai ngàn tám trăm vạn năm trước Thân Đồ Luân phái sứ giả lên.

Hắn còn nhớ rõ, trên thuyền có một người trẻ tuổi mình đầy thương tích đang dập đầu về phía hắn, dập đầu tới mức đầu rơi máu chảy, cầu hắn nghĩ cách cứu viện tộc nhân, chống lại Đạo Minh.

Giọng nói của Tả Liễn Đạo Chủ có phần khàn khàn, nói: "Chúng ta tới gần xem một chút."

Bùi Dực Chân Vương nói: "Hai ngàn tám trăm vạn năm trôi qua, người trẻ tuổi kia chắc là đã chết từ lâu rồi."

Chiếc thuyền này cũng không phải là thuyền lầu do Thúy Nham chế tạo, chỉ là có tồn tại đại thần thông dùng hết tâm lực luyện chế thành pháp bảo, pháp bảo này ẩn chứa đại đạo Hỗn Độn, có thể kiên trì rất lâu trong Hỗn Độn Hải. Thế nhưng tu vi của người trẻ tuổi trên thuyền kia lại không quá mạnh mẽ, bởi vậy hắn kết luận chắc chắn người trẻ tuổi này đã chết từ lâu.

Thuyền lầu Thúy Nham đuổi theo tới bên cạnh chiếc thuyền kia.

Trên mũi thuyền, người trẻ tuổi kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người, đột nhiên vừa mừng vừa sợ, bái lạy về phía hai người: "Tả Đạo Chủ nói rất có tín, là đại ân nhân của chúng ta!"

Tả Liễn Đạo Chủ và Bùi Dực cũng vẻ mặt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn.

Người này hẳn đã sớm chết đi, đang yên đang lành đứng trên thuyền, hai ngàn tám trăm vạn năm qua tựa như chưa từng trôi qua ở trên người hắn vậy.

"Lãnh Thúc Dương, ngươi tiến vào Hỗn Độn Hải bao lâu rồi?" Tả Liễn Đạo Chủ không nhịn được hỏi.

"Ta vừa mới tiến vào Hỗn Độn Hải, đang định trở về, cùng tồn vong với tộc nhân."

Người trẻ tuổi kia nức nở nói: "Ta vốn cho là không có cách nào trả lời mọi người, không nghĩ tới hai vị vẫn đuổi theo."

Tả Liễn Đạo Chủ ngơ ngác đứng ở mũi thuyền, đối với Lãnh Thúc Dương mà nói, hắn vừa tiến vào Hỗn Độn Hải, đám người Tả Liễn Đạo Chủ đã đuổi theo, mà đối với Tả Liễn mà nói đã qua hai ngàn tám trăm vạn năm.

Năm tháng mà hắn đã trải qua, chỉ là năm tháng của hắn mà thôi, Hỗn Độn Hải không hề trải qua năm tháng tương tự.

"Ha ha ha ha!"

Tả Liễn Đạo Chủ cười lớn, ngồi xổm mũi thuyền gào khóc.

Bùi Dực Chân Vương thấy cảnh tượng kỳ quái như thế cũng có một loại cảm giác hoang đường.

Hai ngàn tám trăm vạn năm qua, không biết đã chết bao nhiêu cao thủ Linh giới, chết bao nhiêu anh tài ngút trời, hoang phế biết bao nhiêu thời gian, không nghĩ tới đối với Hỗn Độn Hải mà nói chỉ vẻn vẹn chỉ là một khắc trước.

Chỉ thế mà thôi.

Hứa Ứng đi vào Vân An thành, trong thành có một giếng cổ, chẳng biết đào từ lúc nào, mọi người đã sớm quen với miệng giếng này, nước giếng ngọt ngào.

Y đi tới bên giếng, nhấc cái giếng cổ này, lập tức giếng cổ bay lên không, trong giếng nối liền thời không, vô số trận pháp tương liên, tráng lệ phi phàm, có thể thu lấy vạn vật, luyện hóa vạn vật!

Qua mấy ngày, Hứa Ứng để giếng cổ tại chỗ như cũ, rời khỏi Vân An, đi tới Đại Lương, tế một tòa cổ tháp của Đại Lương lên.

Cổ tháp phát ra uy lực ngập trời, hào quang đầy trời, chấn kinh đám người Đại Lương.

Một đoạn thời gian sau đó, từng món pháp bảo có đạo lựcthâm trầm khủng khiếp được Hứa Ứng tìm thấy.

Mọi người không bao giờ ngờ tới dãy núi bên cạnh họ, sông dài, mây trên trời, kiến trúc trong thành, cung điện, chuông trong miếu, đỉnh trong cung lại là pháp bảo uy lực vô biên!

Những pháp bảo này đều là bảo vật của cao thủ hiếm thấy chết đi trong Hỗn Độn thệ ước, mặc dù bọn họ đã chết nhưng đạo pháp của bọn họ vẫn lưu dấu bên trong những pháp bảo này.

Thành tựu của bọn họ hóa thành một loại linh văn bên trong những pháp bảo này!

Hứa Ứng tìm được những pháp bảo này, sao chép linh văn.

Đây là cơ duyên mà Tả Liễn Đạo Chủ chỉ điểm hắn!

Cường giả đến từ thời cổ xưa, linh văn bọn họ vận dụng trong luyện bảo hoặc nhiều hoặc ít. Nhiều thì có hơn trăm loại, ít thì chỉ có hai ba loại.

Những linh văn này cực kỳ cao cấp, bên trong ẩn chứa huyền cơ, là sở ngộ suốt đời của bọn họ. Hứa Ứng tìm kiếm những linh văn này, kiến thức của bản thân cũng cao dần, mới biết Tả Liễn Đạo Chủ chỉ điểm với mình không phải chuyện đùa.

Trong lúc bất tri bất giác đã trôi qua mấy năm, Hứa Ứng tìm khắp Thúy Hư đại lục, lại đi tới các đại lục như Linh Tê, Linh Phóng, tìm kiếm các loại pháp bảo, sưu tập các loại linh văn Bất Hủ cảnh.

Cấu tạo của những linh văn này không giống nhau, mỗi một loại linh văn đều là lĩnh ngộ của Bất Hủ cảnh đối với đạo. Khi Hứa Ứng gom góp hơn ngàn loại linh văn đặt chung một chỗ, quan sát những linh văn này, trong lòng cũng không khỏi thán phục trí tuệ của người xưa.

Điều khiến y thất vọng là pháp bảo y tìm được ít nhất cũng có hai loại linh văn, không có loại pháp bảo nào có một loại linh văn.