← Quay lại trang sách

Chương 2191 Muôn vàn đại đạo, Sát Phạt đệ nhất! 2

Ba phương hỗn chiến, đột nhiên Khánh Tái Đạo Quân cưỡi vân liễn mà đến, từ xa xa đã tế cả ngàn vạn pháp bảo lên, lại muốn bao quáttất cả mọi người ở trong trận pháp, một lưới bắt hết bọn họ.

Ba người bọn họ đều bị trọng thương, trong lúc nhất thời vậy mà không cách nào ngăn cản Cửu Cung Vô Thượng Sát Kiếp của Khánh Tái Đạo Quân!

Nhưng Khánh Tái Đạo Quân còn chưa đắc thủ, đột nhiên Cố Đạo Thiền và Tú Tuệ Tiên một trái một phải giáp công tới, hai nữ nhân cùng xuất ra một chưởng, mây mù tan biến, Khánh Tái Đạo Quân trong xe vội vàng chia tay trái phải, nghênh đón nhị nữ.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi, rơi xuống từ trên không trung.

Cố Đạo Thiền và Tú Tuệ Tiên mắt sáng lấp lánh, vọt xuống phía dưới, rõ ràng hai vị nữ Đạo Quân này đã đạt thành hiệp nghị, liên thủ xuất kích, muốn một lưới bắt hết toàn bộ cường địch nơi đây!

Hai cô gái vọt tới, còn chưa kịp đánh vào chiến trường thì đột nhiên hai vị Chân Vương đã đánh tới ngăn cản hai người bọn họ, không nói một lời đã lạnh lùng hạ sát thủ với các nàng.

Hai cô gái vừa sợ vừa giận: "Tư Khấu Chân Vương, Chúc Kiêu Chân Vương, các ngươi tự tìm đường chết!"

Tư Khấu Chân Vương cười ha hả nói: "Ai nói chỉ cho Đạo Quân tranh đoạt công pháp cấp Đạo Chủ, Chân Vương không được tranh?"

Chúc Kiêu hình dáng như người chim, cánh chim thân người có mỏ chim, thân thể to lớn, cười quái dị nói: "Đạo Quân đoạt được, Chân Vương cũng đoạt được!"

Song phương hỗn chiến, giết cùng một chỗ.

Lúc này, lại có mấy vị Chân Vương và Bất Hủ cảnh bình thường chạy tới, lâm vào hỗn chiến chém giết.

Đột nhiên Bàn Diễm Đạo Quân bị trọng thương, cao giọng kêu lên: "Chư vị, chúng ta tự giết lẫn nhau ở chỗ này, còn không biết công pháp Đạo Chủ là thật hay giả, nếu tiểu quỷ họ Hứa kia viết một phần kinh giả, chẳng phải là chết oan uổng hay sao?"

Mọi người đang chém giết lẫn nhau vội vàng nhìn lén vách đá Hứa Ứng viết, chỉ thấy kinh văn trên vách đá quả thực huyền diệu khó dò, mỗi chữ đều chất chứa diệu lý đại đạo cao thâm khó lường!

Nếu như không phải chân kinh, vậy chân kinh sẽ cao tới trình độ nào?

Trong lúc nhất thời, chém giết càng thêm thảm khốc.

"Chư vị, chúng ta bị Sát Phạt chi đạo nơi đây ảnh hưởng tới đạo tâm!"

Tú Tuệ Tiên đột nhiên tỉnh ngộ lại, cao giọng nói: "Sát Phạt chi đạo ở đây là do Thông Thiên Đạo Nhân lưu lại, đạo tâm của chúng ta bị Sát Phạt chi khí xâm lấn, ảnh hưởng tới phán đoán của chúng ta! Các vị đạo hữu, mau ngồi xuống, đối kháng Sát Phạt chi khí!"

Cô nàng đang định ngồi xuống thì đột nhiên có một luồng ánh sáng quét tới, lập tức cả tóc và cả da đầu trên tóc đều bị tước đi.

Bỉ Ngạn có tập tục cắt da đầu, nhưng đối với người cắt da đầu mà nói, đây là vô cùng nhục nhã!

Tú Tuệ Tiên không khỏi giận tím mặt, trong nội tâm tràn ngập dục vọng giết chóc, không phân biệt địch ta, lạnh lùng hạ sát thủ với người khác!

Thậm chí, ngay cả hảo hữu tri giao Cố Đạo Thiền của cô nàng, cũng nằm trong hàng ngũ công kích!

"Chư vị đạo hữu!"

Vu Thần Đạo Quân cũng không khỏi sởn cả tóc gáy, lạnh lùng nói: "Chúng ta bị Sát Phạt chi đạo ảnh hưởng, lâm vào tự giết lẫn nhau! Năm đó Thông Thiên Đạo Nhân quét ngang Bỉ Ngạn, đã xuất hiện rất nhiều loại tình huống thế này! Mọi người nghe ta nói một lời..."

"Lưu lại di ngôn đi!" Khánh Tái Đạo Quân khuôn mặt dữ tợn kéo hắn vào trong chiến cuộc.

Vu Thần Đạo Quân vừa mới thức tỉnh đạo tâm, đã lại bị dục vọng giết chóc chi phối.

Hứa Ứng viết xong Huyền Hoàng Đạo Giới Kinh, thở phào một hơi, trong lòng thầm nhủ: "Hôm nay, loạn cục đã thành, kẻ tiến vào nơi đây cầu công pháp của Đạo Chủ Bất Hủ sẽ vì tự giết lẫn nhau, kích phát Sát Phạt chi đạo. Sát Phạt chi đạo khôi phục, lớn mạnh, ảnh hưởng đạo tâm của bọn họ, khiến bọn họ tự giết lẫn nhau. Việc này hình thành vòng tuần hoàn, Mà ta cũng có thể dựa vào thời cơ này tìm hiểu ra ảo diệu của Sát Phạt chi đạo!"

Y nhìn loạn cục bốn phía, trong lòng vui mừng: "Thất gia nói, không bỏ được con săn sắt không bắt được con cá rô, không nỡ bỏ vợ không bắt được lưu manh. Không uổng công ta dùng chân kinh để dụ hoặc bọn chúng."

Phế vật Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn về phía vách đá, cũng không khỏi bị kinh văn hấp dẫn, ngơ ngác nhìn vách đá, không tự chủ được rơi vào trong cảm ngộ.

Thiên tư thiên phú của hắn cực cao, đạo kinh Huyền Hoàng này tuy tối nghĩa khó hiểu, là công pháp khó phiên dịch nhất, nhưng rơi vào trong mắt hắn có rất nhiều chỗ tối nghĩa lập tức giải quyết dễ dàng.

Vốn dĩ Hứa Ứng muốn nhân lúc hỗn loạn mà mang hắn đi đến nơi an toàn, lại thấy phế vật Thanh Huyền đứng trước vách đá, như tiến vào trong ngộ đạo.

Hứa Ứng hết sức đố kỵ.

Môn Huyền Hoàng Đạo Giới Kinh này y đã sớm thuộc lòng, nhưng kinh văn rất thâm ảo, y có được kinh văn nhưng vẫn không thể phiên dịch ra được.