← Quay lại trang sách

Chương 2195 Thông Thiên đạo Chủ 3

Tru Tiên tàn kiếm cũng thức tỉnh trong lúc ngao du Sát Phạt chi đạo, thân kiếm không trọn vẹn không ngừng lóe lên ánh sáng, không ngờ lại nhân cơ hội này bổ sung toàn bộ thân kiếm!

Sát Phạt chi đạo của nó thức tỉnh, đại đạo nó thiếu thốn cũng theo đó mà được bù đắp.

Không chỉ có vậy, uy lực của Tru Tiên kiếm cũng không ngừng gia tăng, thậm chí có thể nói là tăng vọt!

Năm xưa khi Thông Thiên Kiếm Chủ luyện chế nó, chỉ là Đại La diệu cảnh, Kiếm Chủ rời khỏi Tam giới, để nó lại trong Bích Du cung, từ đầu đến cuối Tru Tiên kiếm đều là một Diệu bảo, không cách nào gia tăng.

Thậm chí còn bị nhóm người Thanh Huyền, Thánh Tôn đánh gãy.

Uy lực của nó tuy mạnh mẽ vô cùng, là thanh kiếm sắc bén nhất thế gian, nhưng nói về uy lực, nó đã có phần thua kém, thậm chí còn không bằng Chung gia.

Trên người Chung gia có nếp uốn do tiếng Hỗn Độn Chung hình thành, uy lực vượt trên nó, tu vi cũng hơn hẳn nó, đồng thời có xu thế càng ngày càng mạnh.

Nhưng hiện tại, theo Sát Phạt đại đạo thức tỉnh, uy lực của Tru Tiên Kiếm cũng gia tăng một cách điên cuồng!

Chẳng bao lâu sau uy lực của nó đã vượt qua Chung gia, gia tăng lên một tầng thứ khác, như thoát thai hoán cốt vậy!

Nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên rực rỡ, hào quang màu anh đào chiếu sáng tinh không, một luồng khí tức khó nói lên lời phả vào mặt.

Các loại đại đạo trong cơ thể Hứa Ứng đột nhiên yên lặng, Thái Nhất, Hỗn Độn, Hồng Mông, Luân Hồi, Vô Cực, Nhân Quả, phảng phất như đã mất đi tất cả đạo lực, biến thành gỗ mục, không hề nhúc nhích!

Thần thức, pháp lực của y, tất cả đều như tro tàn.

Ngay cả phế vật Thanh Huyền vừa rồi còn đang ngộ đạo cũng bị kéo ra khỏi trạng thái ngộ đạo, vô cùng kinh ngạc.

Thiên địa đại đạo đã không còn, thì ngộ đạo kiểu gì?

"Hứa Đạo Tổ, thế này là có chuyện gì?" Phế vật Thanh Huyền dò hỏi.

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, quan sát hào quang màu anh đào rồi nói: "Đạo Chủ ra tay rồi."

"Đạo Chủ ra tay?"

Phế vật Thanh Huyền la lên thất thanh: "Vì sao Đạo Chủ lại ra tay với chúng ta? Nhân vật lớn cỡ đó, làm sao chúng ta lọt được vào pháp nhãn của bọn họ?"

Đối với Đại Đạo Chủ mà nói, bất cứ người nào khác, cho dù là Đạo Quân Đại Đạo Quân cũng chỉ là con kiến hôi, không cần liếc mắt nhìn một cái.

Mà đám người Hứa Ứng lại càng là sâu kiến trong đám kiến hôi, lười chú ý.

Tồn tại như vậy rất ít khi chủ động ra tay với những con kiến hôi này, nhiều nhất chỉ là lúc ra tay lan đến gần con sâu cái kiến, tiện tay giết mấy chục con mà thôi.

Hào quang màu hoa anh đào kia thế tới cực nhanh, mục tiêu đang nhắm tới hiển nhiên là khu vực kỳ lạ mà đám người Hứa Ứng đang đứng.

Hứa Ứng thấy tình hình này, cũng không khỏi lo sợ trong lòng: "Chẳng lẽ ta viết xuống Huyền Hoàng Đạo Giới Kinh ở chỗ này, bố trí hiến tế mấy chục vị Bất Hủ, Chân Vương cùng Đạo Quân, bị Đạo Chủ của Bỉ Ngạn phát hiện, tới giết ta trút giận?"

Dưới uy hiếp của ánh sáng màu anh đào kia, Sát Phạt chi đạo càng nồng nặc, gần như sôi trào.

Trên bầu trời, một thanh thần phủ xuất hiện, đang xoay chuyển giáng xuống đất.

Nơi mà ánh búa kéo đến, vạn đạo đều tĩnh lặng, không có nửa điểm uy năng. Ngay cả Sát Phạt chi đạo kia, cũng tại dưới yên tĩnh lại ánh búa, không cách nào đối kháng với nó.

Hứa Ứng nhìn đến đây, là biết búa này tuyệt đối không phải đối phó mình, bởi vì giết y tuyệt đối không đến mức vận dụng pháp bảo uy lực cường đại như thế.

Đương nhiên, giết y cũng chỉ là tiện tay.

Đối mặt với búa này, lòng người chỉ có thể sinh ra tuyệt vọng, bởi vì xem không hiểu, căn bản không hiểu nổi trong phủ quang chứa đạo pháp gì, cũng không biết nên làm như thế nào để trốn, làm sao đột phá áp chế của đối phương.

Đối mặt với búa này, chỉ có thể ngoan ngoãn nghểnh cổ chờ chết mà thôi.

Từng ngọn núi đá rừng kiếm dưới thần phủ áp bách bắt đầu rạn nứt, núi đá sụp đổ. Núi đá rừng kiếm này, trong lúc đám Vu Thần Đạo Quân giao phong cũng cũng chưa tan vỡ chút nào. Nhưng thần phủ này chỉ từ xa bay tới, chưa đến nơi đã phá hủy những núi đá rừng kiếm!

Nhưng Tru Tiên Kiếm vẫn không cam lòng, vẫn ra sức chấn động, thân kiếm vang lên vù vù tựa như muốn đột phá áp chế của thanh thần phủ kia, bay vút lên rồi xuất kích về phía thần phủ trên bầu trời!

Nó không cam lòng, có sát khí, có quyết tâm đối kháng cường quyền bất công!

Nhưng chênh lệch quá lớn, nó căn bản không cách nào bay lên, càng không cách nào chống lại thần phủ từ trên trời rơi xuống.

Thứ duy nhất của Hứa Ứng không bị trấn áp chính là Võ Đạo, lúc này y phẫn nộ quát một tiếng, định tế Quả Chuông lên, cho dù bất lực, y cũng muốn đi đánh cược một lần!

Y nâng Quả Chuông lên cao rồi lao vút lên trời cao, nghênh đón ánh búa từ không trung đang rơi xuống kia.

Võ Đạo của y đã dung nhập hơn hai trăm loại đại đạo, không hề yếu kém!

Nhưng y nhảy lên đón lấy thần phủ, có vẻ rất suy nhược.