Chương 2224 Luân Hồi đạo lực 2
Mà ở Cảnh giới, mặc dù số lượng Nhân Quả nối liền với Hứa Ứng cũng không ít, nhưng y liếc mắt nhìn qua là có thể đem dò xét rõ ràngcác loại Nhân Quả.
Chỉ có điều, Hứa Ứng xem một lượt, vẫn không thể tìm ra được rốt cuộc là ai đang nhìn trộm mình.
"Chờ một chút! Chuỗi Nhân Quả khổng lồ buộc trên Kim Luân kia đâu? Sao lại biến mất rồi?"
Hứa Ứng tinh tế dò xét Kim Luân Nhân Quả, chuỗi Nhân Quả kia từng khiến cho trình độ Nhân Quả của hắn gia tăng không nhỏ, hiện tại không hiểu sao biến mất!
"Chẳng lẽ có ai thần không biết quỷ không hay chặt đứt chuỗi Nhân Quả này?"
Sắc mặt y âm trầm bất định, mình tu luyện chính là Nhân Quả đại đạo, luyện tới trình độ Bất Hủ.
Bất luận kẻ nào đụng chạm đến Nhân Quả của y, đó chính là động đến Nhân Quả đại đạo của y, động đến Kim Luân Nhân Quả của y, y không thể không biết!
Nhưng người này có thể vô thanh vô tức cắt đứt Nhân Quả, hơn nữa không kinh động đến y, khiến cho Hứa Ứng không khỏi sởn cả tóc gáy.
"Lẽ nào đầu khác của Nhân Quả kia, là một vị Đại Đạo Chủ? Rốt cuộc là vị Đại Đạo Chủ nào của Bỉ Ngạn đã tới nơi này?"
Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh, Bỉ Ngạn tổng cộng có bốn Đại Đạo Chủ, Thông Thiên, Hoa Đạo Chủ, cùng với Truyền Đình Đạo Chủ, còn có một vị Đạo Chủ chưa hiện thân, chẳng lẽ là vị Đạo Chủ kia cũng đến đây?
"Nhưng Cảnh giới có thứ gì có thể hấp dẫn Đạo Chủ?"
Y lắc đầu, ngoại trừ bản thân y ra, chắc cũng không có bất cứ thứ gì có thể hấp dẫn Đạo Chủ.
"Tồn tại như thế, ít trêu chọc thì tốt hơn. Hắn có thể chủ động cắt đứt Nhân Quả, tất nhiên là tốt nhất."
Hứa Ứng hơi trầm ngâm, nhanh chóng chọn lấy mấy khối đá, cắt thành vách đá, chia ra trăm phần. Lập tức thấy trong mỗi một tòa động uyên có một đạo thân đi xuống, đều tự viết viết vẽ vẽ trên vách đá.
Thái Nhất và động uyên Võ Đạo của y trước sau dung hợp hơn ba trăm đại đạo, lúc này cũng tùy ý tạo ra hơn trăm động uyên, rồi lại có đạo thân từ đó bước ra viết viết vẽ vẽ lên vách đá.
Bản thể Hứa Ứng tiếp tục làm việc của mình, hạ giọng nói: "Dẫu sao thì công pháp Đại Đạo Chủ cũng khan hiếm, vì môn công pháp này, không ngờ còn có người không tiếc xuyên qua Hỗn Độn Hải đi tới Cảnh giới tìm ta. Ta tiêu diệt từng người một, thực sự quá phiền phức. Biện pháp giải quyết tốt nhất, thật ra là để những kẻ theo dõi này sống sót, đưa công pháp Đại Đạo Chủ đến Bỉ Ngạn."
Ánh mắt của y hấp háy: "Ta giết chết những kẻ truy tung này, nhiều nhất chỉ là giết mấy chục người, hơn trăm người. Thậm chí nói không chừng sẽ bị đối phương giết chết. nhưng ta đưa Huyền Hoàng Đạo Giới Kinh đến Bỉ Ngạn, môn công pháp này sẽ gây ra tử thương gấp mấy chục lần, mấy trăm lần cho Bỉ Ngạn!"
Đột nhiên, Hứa Ứng có phát hiện, ánh mắt sáng lên, vội vàng phi thân đi.
Mà ở phía xa xa, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào những Hứa Ứng đạo thân đang lao lực kia. Những đạo thân này tràn ngập khí tức đại đạo, đại đạo khác nhau, quần áo khác nhau, khí chất khác nhau, có cuồng dã, có âm hiểm, có rực rỡ, có bá đạo.
Đôi mắt kia tựa như đang lấy làm lạ về chuyện này, quan sát một lát rồi biến mất, lại đuổi theo Hứa Ứng.
Tuy tốc độ của Hứa Ứng rất nhanh, nhưng chủ nhân đôi mắt kia còn nhanh hơn y, phát sau mà đến trước, âm thầm nhìn Hứa Ứng chạy về phía một cái khe lớn ở vũ trụ Cảnh giới.
Khe nứt kia là do vật nặng đập xuống tạo thành vết nứt vũ trụ, bên trong tràn ngập Hỗn Độn chi khí, chỉ là cuồn cuộn dâng lên lại không rơi xuống.
Hồng Nguyên chèo chống Cảnh giới vẫn còn, vì vậy Hỗn Độn không thể xâm lấn.
Đôi mắt kia quan sát Hứa Ứng, chỉ thấy thiếu niên này bay tới bay lui xung quanh vết nứt, cẩn thận xem xét hướng đi của vết nứt chừng một trượng.
Sau một lúc lâu, Hứa Ứng như một vệt sáng, chạy như bay.
Qua không lâu, Hứa Ứng đi tới một tòa đại lục ở Cảnh giới, thấy được một cái hố to.
"Năm đó khối Thúy Nham thứ hai rơi vào nơi này."
Y tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thể tìm thấy khối Thúy Nham thứ hai trong hố lớn, Hứa Ứng bồng bềnh trong không trung, nhìn quét bốn phía, đột nhiên ánh mắt rơi vào một dãy núi bên ngoài hố sâu.
Nơi đó có cung điện cực kỳ cổ xưa, còn có tiên sơn to to nhỏ nhỏ treo ngược trên bầu trời, có điều những tiên sơn này đã biến chất, không có tiên linh khí, phảng phất như tiên sơn cũng có tuổi thọ, đã bước vào năm tháng tuổi già.
Hứa Ứng đi tới một tòa tiên sơn trong đó, quan sát bốn phía, chỉ thấy trước mỗi một cung điện đều có một tòa tế đàn, số lượng rất nhiều.
Nơi đây chắc là một địa điểm cực kỳ thần thánh, năm xưa hương hỏa vô cùng cường thịnh nên cũng có không ít người tới lễ bái.
Chỉ không biết vì sao nơi đây xuống dốc, ít ai lui tới, các đại đạo môn của vũ trụ Cảnh giới đều từ bỏ nơi này.
Hứa Ứng cẩn thận cảm ứng, thân hình đột nhiên lóe lên, đi tới trước một tòa cung điện cực kỳ cổ xưa.