Chương 2225 Luân Hồi đạo lực 3
Hắn nhìn về phía tế đàn trước cung điện, toà tế đàn này vuông vức chỉnh tề, đồ vật thờ cúng chắc cũng ngay ngắn chỉnh tề.
Hứa Ứng xoay người, đối mặt với cung điện, nhẹ nhàng vung tay áo, cửa cung điện ầm vang mở ra, tất cả phong cấm không còn sót lại chút gì.
Chỉ thấy giữa cung điện có một khối Thúy Nham lẳng lặng đặt tại đó.
Hứa Ứng đi ra phía trước, lấy ra Thúy Nham, đi tới trên tế đàn, đặt Thúy Nham ở trên tế đàn, quả nhiên vừa vặn!
"Năm đó sau khi toàn bộ tu sĩ Cảnh giới bị diệt, thiên địa đại đạo của Cảnh giới cũng bị cải biến thành thiên địa đại đạo của Bỉ Ngạn. Chắc chắn những người sống sót là tìm được khối Thúy Nham gây ra tai họa cho bọn họ, bọn họ từ lý văn trên Thúy Nham, lĩnh ngộ ra đạo pháp và thần thông của Bỉ Ngạn, vì vậy coi Thúy Nham là thần vật, thờ cúng hương khói không ngừng."
Hứa Ứng quan sát bốn phía, thở hắt một hơi, chắc chắn năm xưa hương khói nơi này cực kỳ hưng thịnh, mọi người bái lạy Thúy Nham, cảm tạ nó mang đến cho bọn họ lực lượng cường đại đối kháng hoàn cảnh ác liệt.
Bọn họ thành kính như vậy, Thúy Nham như tín ngưỡng của bọn họ.
Trong lòng Hứa Ứng sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Sau một lát, y lại đi tới trước tiên sơn cùng cung điện khác, xem xét tế đàn khác, y muốn tìm khối Thúy Nham thứ ba.
Nơi này chắc là địa điểm năm xưa tiên dân Cảnh giới cúng bái Bất Hủ Bỉ Ngạn, có lẽ năm đó có một nhóm Bất Hủ cảnh cường đại đi thuyền lầu Thúy Nham, tự mình tới đây truyền đạo, tiếp nhận thế nhân cúng bái.
"Ha ha ha ha, thật quá hoang thật đường, quá hoang đường!"
Y cất tiếng cười to, không ngừng lắc đầu.
Trong dãy núi cũng vang lên tiếng cười, như có người phụ họa cùng y, cười lớn với y.
"Ngươi cười cái gì?"
Lúc này một âm thanh của nữ tử vang lên, ngữ khí hết sức không vui, dùng đạo ngữ bên bờ nói, "Có cái gì buồn cười? Các ngươi cười cái gì?"
Hứa Ứng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện với y là một cô nương khuôn mặt tròn trịa, dung mạo ngây thơ, quần áo trang sức không phải như lúc ở vật chất ngưng kết mà là trang phục truyền thống của Cảnh giới, đầu đội mũ tròn, đeo các loại trang sức và hạt châu, trên người cũng có rất nhiều đồ trang sức tương tự.
Cô thở phì phò, trợn tròn mắt nhìn Hứa Ứng.
"Các ngươi cười cái gì?" Trong dãy núi vang lên từng tiếng vọng.
Cô gái kia tức giận, nhưng không thấy chút vẻ tức giận.
Hứa Ứng đi tới bên cạnh cô, cười nói: "Không có gì khác. Chỉ là đang cười nói Cảnh giới lấy ân báo oán, nhận giặc làm cha mà thôi. Tại hạ Hứa Ứng, cô nương xưng hô thế nào?"
Cô nương mặt trẻ con kia có vẻ tức giận, không muốn để ý tới y.
Hứa Ứng không để ý, tiếp tục tìm kiếm, quả nhiên tìm thấy một khối Thúy Nham khác trong tòa đại điện phủ đầy bụi.
Năm đó, hai khối Thúy Nham này trở thành đối tượng mà người Cảnh giới quỳ bái sau khi gặp đại nạn, đến nay vẫn được lưu tại đây bình yên.
Hứa Ứng cười ha hả, dãy núi lại cười theo.
"Này!"
Thiếu nữ mặt trẻ con cả giận nói: "Ngươi có thể đừng cười được không?"
Hứa Ứng quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: "Nhìn thấy tình cảnh hoang đường như vậy, vì sao ta lại không thể cười?"
Thiếu nữ mặt trẻ con tức giận nói: "Ngươi cười nhạo người khác cực khổ!"
Hứa Ứng mặc kệ cô, tự mình rời đi.
"Chuyện nơi đây đã xảy ra, chắc chắn còn có mấy trinh sát sống sót, bắt được bọn chúng, để cho bọn chúng dẫn ta tới những vũ trụ khác xem một thử. Sau đó giết người diệt khẩu." Hứa Ứng hạ giọng nói.
"Ác nhân!" Thiếu nữ mặt trẻ con kêu lên.
Hứa Ứng liếc cô một cái, nói nhỏ: "Chung gia, thực lực nữ tử này không tệ, còn nghe thấy lời nói thầm của ta."
Chung lớn nói: "A Ứng, nữ tử này có thể lao ra từ trong động uyên của Thái Nhất Đại Đạo Quân, đi tới Cảnh giới, cô ta có phải là Đại Đạo Chủ của của Bỉ Ngạn hay không?"
Hứa Ứng bật cười: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Sao Đạo Chủ lại mượn động uyên của Thái Nhất? Chắc chắn Đạo Chủ có động uyên của mình. Hơn nữa, tại sao Đạo Chủ lại bị nhốt trong vật chất ngưng kết?"
Y liếc mắt nhìn thiếu nữ mặt trẻ con rồi nói: "Ngươi nhìn bộ dáng của cô nàng kìa, nhìn thế nào cũng không giống cường giả."
Quả Chuông suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng, ta thấy mặt của cô nàng này là muốn nhéo thử. Vị Đạo Chủ thứ tư của Bỉ Ngạn không đến mức đi qua động uyên của Thái Nhất tới Cảnh giới rồi bị vây ở giữa đường, thế chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng..."
"Coong—— "
Nó đột nhiên chấn động, không khỏi hoảng sợ vô cùng nói: "A Ứng A Ứng! Vừa rồi có người gõ ta một cái!"
Hứa Ứng kinh ngạc, rõ ràng Quả Chuông ở trong động uyên Võ Đạo của y, sao lại có người gõ vào nó?
"Chung gia, có phải ngươi không quen nếp nhăn này, nên run rẩy một cái không?" Hứa Ứng hỏi.
"Có lẽ vậy. Dạo gần đây ta luôn muốn nhìn rõ hoa văn mặt ngoài của ta, kết quả bị mù vài lần."