Chương 2238 Kiếp Vận sơ hiện 3
Bồ đoàn bồng bềnh giữa không trung, nguyên thần của y đứng ở phía sau, khiến y không khỏi cả kinh. Từ khi y luyện Võ Đạo động uyên tới nay, nguyên thần và thân thể đã chặt chẽ như một, lại thêm Vô Lậu Kim Thân, rất ít người có thể ép nguyên thần của y ra!
Nhưng hiện tại, nguyên thần của hắn đã rời khỏi thân thể!
Hứa Ứng khẩn cấp thu hồi nguyên thần vào trong cơ thể, lúc này mới chú ý tới, chẳng biết lúc nào Võ Đạo động uyên đã rời khỏi thân thể, cũng trôi nổi trong không trung.
Động uyên được mở rộng, bí mật bên trong được phơi bày, Đạo thụ Đạo quả cũng đã được hiển lộ.
Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, vội vàng sờ lên y phục trên người, phát hiện y phục đều còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Trời xanh có mắt, trinh tiết của ta vẫn còn."
Tâm niệm của y khẽ động, các loại Đạo quả trên Đạo thụ phát ra quang huy rực rỡ, đạo vận kéo dài, đại đạo vận hành liên miên không dứt, thời điểm vận chuyển linh động hơn hẳn so với trước.
Trong động uyên Võ Đạo có một chỗ là khu vực Hỗn Độn, hoa sen Hỗn Độn và Hồng Nguyên đang lơ lửng ở đó.
"Chung gia ở đâu?"
Trong lòng Hứa Ứng khẽ động, đứng dậy, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đi ra khỏi toà Tiên điện này.
Đi ra ngoài điện, y mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình lại về tới toà Thần Sơn bị tro đạobao phủ kia.
Có điều thần sơn vốn hoang tàn, trước kia không hề có bất kỳ sự sống nào, mặt trên có chút vết tích của tro đạo; thế nhưng lúc này lại trở nên xanh um tươi tốt, linh khí sung mãn, thậm chí ngay cả đại đạo trong thiên địa cũng thông suốt trở lại!
Tro đạo ở phụ cận cũng biến mất không còn tăm hơi, có lẽ là đã hóa thành thiên địa đại đạo xung quanh thần sơn.
Chỉ có điều tro đạo ở những nơi khác vẫn chưa biến mất.
"Chẳng lẽ là mặt em bé gây nên? Ta nhớ ra rồi, cô như đánh lén ta, gõ vào đầu ta một cái!"
Y vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có tiếng Quả Chuông vui mừng va;: "Ứng tử, Ngươi tỉnh rồi à? Mẹ nuôi, Ứng Tử tỉnh rồi!"
"Mẹ nuôi?"
Hứa Ứng giật mình, chỉ thấy Quả Chuông vội vàng bay tới, vội vàng nói: "Chung gia, ngươi bái mặt trẻ con làm mẹ nuôi à?"
Quả Chuông nói: "Cái gì mà mặt trẻ con? Mẹ nuôi của ta tên là Chung Vũ Lưu, người ta gọi Vũ Lưu Đạo Chủ."
Hứa Ứng âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Quả Chuông, khâm phục không thôi rồi nói: "Cô ta lại còn là Đạo Chủ? Hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng của Đạo Chủ."
Lúc này, giọng nói của Chung Vũ Lưu vang lên: "Ngươi cho rằng Đạo Chủ bộ dáng ra sao? Ta chính là Đạo Chủ, bộ dáng của ta mới là bộ dáng của Đạo Chủ. Vẻ trầm ổn bá đạo mà ngươi tưởng tượng ra chỉ là ngươi nghĩ quá mà thôi."
Nữ tử hùng hùng hổ hổ đi tới, vẫn như đứa con nít, rất kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt như khiêu khích quét tới Hứa Ứng.
Hứa Ứng thấy tình cảnh này, vẫn khó lòng liên hệ cô với Đại Đạo Chủ.
Y thoáng chần chờ rồi nói: "Vũ Lưu đạo hữu..."
"Gọi mẹ nuôi!" Quả Chuông khẩn trương đến mức âm thanh cũng có phần run rẩy.
Hứa Ứng do dự một chút, vẫn sửa lời nói: "Chung đạo huynh..."
Chung Vũ Lưu vốn dự định đợi y gọi là mẹ nuôi rồi đáp ứng, không ngờ y gọi mình là Chung đạo huynh, vội vàng khoát tay nói: "Ngươi cứ gọi ta Vũ Lưu Đạo Chủ đi."
Hứa Ứng nghiêm mặt nói: "Vũ Lưu đạo huynh, vì sao ngươi lại xuất hiện trong động uyên của Thái Nhất Đại Đạo Quân?"
Chung Vũ Lưu thở dài, kể lại chuyện mình chứng đạo Đạo Chủ, lại bị Hoa Đạo Chủ đánh lén một hồi, nói: "Thương thế của ta rất nghiêm trọng, bị Hoa Đạo Chủ chém rơi cảnh giới, không thể không chạy nạn đến đây. Vốn cho rằng mình vĩnh viễn không thể ra khỏi thời không hổ phách..."
Hứa Ứng kinh ngạc hỏi: "Thời không hổ phách? Chính là vật chất ngưng kết sao?"
"Ngươi gọi thời không cô đọnggiữa hai giới thành vật chất ngưng kết? Chúng ta gọi là hổ phách, nó giống hổ phách sắp ngưng kết, tiến vào trong đó sẽ bị vây khốn, đi lại gian nan."
Chung Vũ Lưu nói, "Ta vốn cho rằng mình vĩnh viễn không cách nào đi ra được, ai ngờ có người đi qua bên cạnh, thấy chết mà không cứu. Rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên mặt ta, mà không ra tay cứu viện. Trong cơn tức giận ta bèn tận lực đuổi theo."
Hứa Ứng vạn phần kinh ngạc: "Ai lại không có lương tâm như vậy? Đạo huynh đừng để ở trong lòng, có lẽ là người kia không để ý đến ngươi thôi."
Chung Vũ Lưu tức giận lườm y một cái rồi nói: "Sau khi ta tới Cảnh giới mới dần dần khôi phục một ít tu vi pháp lực."
Hứa Ứng cố gắng nói sang chuyện khác, hỏi: "Đạo huynh là người Cảnh giới?"
Chung Vũ Lưu nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Năm đó ta tu hành ở Thái Nhất đạo môn ở Cảnh giới, cực kỳ hướng về Bỉ Ngạn, cho rằng nơi đó có thể thực hiện mục tiêu cuộc đời của ta. Thế là ta đi theo đường hầm của động uyên, đến Bỉ Ngạn."
Lúc đó tu vi cô không cao, lực cản vật chất hổ phách mang đến cho cô còn xa mới cường đại bằng hôm nay, tuy vậy cô cũng phải tốn mười mấy vạn năm, mới có thể nhập cư trái phép.