← Quay lại trang sách

Chương 2256 Cùng là khách trong quan tài 4

Trang Bách Thông tế ra vô số bàn tính, bay lên trời, điên cuồng tính toán, mỗi một viên châu trên bàn tính đều tác động lên một chuỗi Nhân Quả, khiến mọi người không dính đến Nhân Quả.

Hắn ta công về phía Hứa Ứng, quát: "Nhân Quả đại đạo, ta đứng đầu! Hứa Ứng, đến đọ sức một phen!"

Hứa Ứng cũng điều khiển vô số Nhân Quả đạo lực trong linh quang, miễn cho bị Nhân Quả dẫn dắt, rơi vào trên người.

Trang Bách Thông tấn công tới làm nhiễu loạn bước chân của y, khiến y không khỏi tức giận, lập tức hoàn thủ.

Hai người đều tu luyện Nhân Quả đại đạo, điều khiển đạo lực tới mức không thể tưởng tượng nổi. Những Bất Hủ khác hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ có thể thấy hai người mỗi một chiêu mỗi một thức đều không có uy lực, nhẹ bẫng, vây quanh đối phương như xe chỉ luồn kim.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân hình hai người bay lượn, chạm vào là tách ra.

Hứa Ứng quay người rời đi, xông vào sóng thần linh quang, còn Thần Toán Trang Bách Thông cười lạnh một tiếng, vận sức kéo chuỗi Nhân Quả trong tay rồi nói: "Trốn? Ngươi có thể thoát khỏi Nhân Quả hay sao?"

Chuỗi Nhân Quả bị kéo động, lập tức ba lá cờ lớn mang uy lực khủng khiếp đánh úp lại. Sắc mặt đám người Khương Hoan, Vu Tương, Miêu Khải thay đổi kịch liệt, từng người vội vàng tản ra, chỉ thấy ba lá cờ lớn mang uy thế hủy thiên diệt địa đột nhiên đánh lên người Trang Bách Thông, vị đệ nhất thần toán dưới lòng đất này tan thành mây khói, chết vô cùng dứt khoát!

Mọi người sởn cả tóc gáy: "Trang Bách Thông đấu thần thông Nhân Quả với Hứa Ứng, thất bại triệt để!"

"Hắn cho rằng nắm được Nhân Quả của đối phương, điều khiển sinh tử của đối phương, lại bị Hứa Ứng che đậy, thật ra là nắm phải Nhân Quả của mình!"

"Hắn dẫn động Nhân Quả, chính là tự sát!"

...

Tuy nói như thế, nhưng mọi người vẫn tiến về phía trước, không chịu rớt lại phía sau nửa bước. Dù sao lần này Kỷ Thương Đạo Chủ đã thoát khốn, chỉ truyền thụ công pháp cho một đệ tử, nếu bị Hứa Ứng lấy được thì bọn họ sẽ không có cơ hội!

"Thái Nhất đạo lực!"

Sóng triều linh quang lại biến đổi, mọi người không khỏi tuyệt vọng, trơ mắt nhìn Hứa Ứng xâm nhập bên trong linh quang Thái Nhất đạo lực, biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.

Thái Nhất đạo lực cũng cực kỳ cường đại, cần phải có người tinh thông Thái Nhất đại đạo đến đây mới có thể phá vỡ, hoặc chỉ có thể dựa vào bạo lực phá giải.

Dưới lòng đất không có ai tinh thông Thái Nhất đại đạo, nhưng dùng bạo lực phá giải, chắc chắn không đuổi kịp Hứa Ứng.

"Liên thủ!" Đạo Đô thành chủ Phong Sưởng quát.

Lòng đất không bao giờ đoàn kết, giữa các thành thường xuyên chém giết nhau, tới giờ đây là lần đầu đoàn kết, cùng nhau xâm nhập vào trong linh quang Thái Nhất đạo lực.

Chỉ nghe nơi xa hơn vang lên âm thanh của Hứa Ứng: "Âm Dương đạo lực? Cũng may ta cũng hiểu một chút!"

"Thần Ma đạo lực? Không làm khó được ta!"

Mọi người liều mạng trong linh quang Thái Nhất đạo lực, lại nghe giọng nói của thiếu niên kia càng ngày càng xa, dần dần không thể nghe được.

Hứa Ứng ra roi thúc ngựa, thỉnh thoảng thân thể thoắt một cái, hiện ra Ngũ Thái đạo thân, trợ giúp mình phá giải các loại linh quang đạo lực.

"Nhất định phải tìm được nhóm người Thánh Tôn, Thanh Huyền, đưa bọn họ ra ngoài trước những người này tiến vào trận kỳ!"

Y điên cuồng phá cấm, cách tiên sơn hố trời càng lúc càng gần, thầm nghĩ, "Kỳ môn trận chỉ có ba lá cờ thì còn một chút đường sống, nếu lá cờ bay đi kia trở về, cắm vào mắt trận, vậy thì là thập tử vô sinh!

"Chỉ cần những Bất Hủ trong lòng đất tiến vào phạm vi ba lá cờ bao phủ, đặt chân lên Tiên sơn thì lá cờ lớn thứ tư sẽ bay trở lại! Lần bố trí này chính là nhắm vào những con mồi bọn họ!"

Thời gian của y rất ngắn, nhất định phải giành trước tất cả mọi người.

Rốt cuộc, Hứa Ứng xông vào kỳ môn trận trước những người khác, tiến vào tiên sơn mà lá cờ bao phủ.

Ngọn tiên sơn này nằm ở trung tâm hố trời, tới nơi này thì áp lực chợt nhẹ đi, tiên sơn chim hót hoa nở, cảnh sắc động lòng người.

"Ồ, ta cảm ứng được rồi!"

Lông tơ của Ngộ Không Đạo Nhân kêu lên: "Bọn họ đang ở trên núi!"

Hứa Ứng bước chân không ngừng, thẳng tiến lên trên núi.

Trong kỳ môn trận vô cùng hung hiểm, nhưng dọc đường đi lên núi lại không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, Hứa Ứng nhanh chóng đi tới đỉnh núi, phía trước chính là một tòa đại điện.

Hứa Ứng như gió lốc xông vào trong đại điện, Thánh Tôn, Thanh Huyền, Ngộ Không Đạo Nhân và Thạch Thiên Dưỡng đang ở trong điện, bốn người mình đầy thương tích, thương thế khá nặng, bọn họ đang điều tức, thấy Hứa Ứng đều vui vẻ.

"Hứa Đạo Tổ tới thật đúng lúc, chúng ta phát hiện một cỗ quan tài thần bí, đang định..."

Thánh Tôn vừa nói tới đây đã bị Hứa Ứng cắt ngang, cấp tốc quát lên: "Tất cả mọi người mau lên, cùng ta xông ra ngoài, còn có thể giữ được tính mạng!"