Chương 2257 Cứu vớt Kỷ Thương Đạo Chủ 1
Ngộ Không Đạo Nhân thu hồi lông tơ, cười nói: "Hứa Đạo Tổ, chúng ta vốn bị nhốt trong kỳ môn trận, vốn tưởng chết chắc không thể nghi ngờ, không ngờ có một lá cờ lớn bay đi. Ngược lại chúng ta giữ được mạng, còn có thể tới chỗ này."
Hắn còn chưa nói xong, Hứa Ứng đã phát động thần thông Vô Cực, bốn người thân không theo ý mình bay lên, rơi vào trong động uyên Vô Cực phía sau y.
Vô Cực đại đạo của Hứa Ứng còn chưa tu luyện tới Bất Hủ cảnh, bởi vậy chưa dung nhập vào Võ Đạo động uyên, vẫn độc lập ở bên ngoài như trước.
Hứa Ứng thu hồi bốn người, xông thẳng xuống núi.
Nhưng ngay vào lúc này, bầu trời đột nhiên trở nên vô cùng rực rỡ, Hứa Ứng đã vọt tới giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trời một lá cờ lớn do linh quang tạo thành đang rơi xuống phía dưới!
Mục tiêu của lá cờ, thình lình chính là bộ vị thiếu mất của kỳ môn trận bốn phía tiên sơn!
"Nguy rồi, vẫn đã chậm một bước!"
Hứa Ứng nhìn về phía đại kỳ đang rơi xuống, lại nhìn về phía sóng triều linh quang ngăn cản đường đi, cắn răng, thay đổi phương hướng, phóng về phía tiên điện trên núi!
Thánh Tôn quát: "Quan tài, chúng ta trốn vào quan tài!"
Lá cờ linh quang càng lúc càng lóa mắt, quang mang rực rỡ, cắm ở dưới chân núi.
Đám người Khương Hoan thành chủ, Vu Tương thành chủ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, nương theo lá cờ lớn thứ tư rơi xuống, kỳ trận được sửa chữa hoàn toàn, đột nhiên uy lực vô lượng bộc phát!
Đại trận do Tiên Thiên linh bảo tạo thành có uy thế kinh khủng như thế nào?
Nơi uy năng của kỳ môn trận đi qua, bốn mươi hai vị Bất Hủ dưới lòng đất như Khương Hoan, Vu Tương, Miêu Khải đều tan thành mây khói!
Đạo uy kinh khủng bao phủ tất cả các nơi, nuốt gọn cả tiên sơn!
Ttrong tiên điện trên đỉnh núi, Hứa Ứng thấy cỗ quan tài kia, không chút nghĩ ngợi vọt tới bên cạnh quan tài, xốc ván quan tài, tung người nhảy vào trong đó.
"Ầm!"
Uy lực như diệt thế san bằng tất cả, tiên sơn tiên điện toàn bộ đều phá diệt, chỉ còn lại cái kia cỗ quan tài trước sau gì vẫn không bị phá hủy, vững vàng như núi cao, lơ lửng ở nơi đó.
Quan tài trông không lớn, nhưng không gian bên trong lại lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài, chỉ có điều trong quan tài này là một vùng tăm tối, chỉ có thể nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng vang khai thiên tích địa, các loại đạo âm hỗn tạp xen lẫn, khá là ầm ĩ.
Thạch Thiên Dưỡng sợ tối, lặng lẽ tế lên một luồng thần hỏa.
Ngọn lửa thăm thẳm chiếu sáng quan tài.
Khuôn mặt Hứa Ứng, Thanh Huyền, Thánh Tôn, Ngộ Không Đạo Nhân đều bị thần hỏa chiếu sáng. Lúc này, mọi người mới phát hiện có thêm một gương mặt âm u thê lương.
"Phù."
Khuôn mặt âm u kia há mồm thổi về phía thần hỏa, ngọn lửa lập tức tắm ngúm, bốn phía lại chìm vào một vùng tăm tối, chỉ còn lại có tiếng răng va chạm "lạch cạch" của Thạch Thiên Dưỡng.
"Ta chết lâu rồi, không thích có ánh sáng." Trong quan tài có một giọng nói.
Trong quan tài im lặng như tờ.
"Tại sao các ngươi không nói chuyện?" âm thanh kia âm trầm nói.
Thanh Huyền giọng nói khàn khàn run rẩy: "Chư vị, chúng ta đã là Bất Hủ, thân ngang đại đạo, không cần sợ quỷ."
Hắn nói tới đây, sau cổ mình bỗng truyền đến từng đợt khí lạnh, như có thứ gì đó đang hít thở vào cổ hắn.
Thánh Tôn cười lạnh: "Ta chưa bao giờ sợ quỷ, chỉ có quỷ mới sợ người!"
Ngộ Không Đạo Nhân nói: "Phật Tổ đã từng nói ta và hắn có duyên, chắc chắn có thể trấn trụ được tà ma..."
Hắn ta nói tới đây, đột nhiên không nghe thấy âm thanh của những người khác, thậm chí ngay cả đại đạo trong cơ thể cũng theo đó mất đi cảm ứng, trong lòng giật thót: "Đạo Chủ!"
Nhưng ngay lập tức trong lòng hắn tuôn ra một luồng khí tức hung ác: "Đạo Chủ thì sao? Xác chết vùng dậy cũng bị đánh chết!"
Tuy Thái Thượng đạo của hắn không cách nào vận chuyển, nhưng những năm qua rèn luyện Võ Đạo vẫn còn, nhưng thân thể vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Một luồng khí xơ xác tiêu điều tràn ngập trong quan tài nho nhỏ, khiến tất cả mọi người như rơi vào hầm băng. Thánh Tôn, Thanh Huyền và Thạch Thiên Dưỡng chỉ cảm thấy đại đạo của bản thân không thể vận dụng.
Thế cục cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.
Trong này, chỉ có Hứa Ứng là không bị ảnh hưởng.
Võ Đạo của y đã nhất thống đại đạo khác ngoài Vô Cực, Võ Đạo không bị Đạo Chủ ảnh hưởng, chỉ có Vô Cực đại đạo đang bị trấn áp.
"Ta cần máu và thịt, còn cần thi thể đại đạo để thức tỉnh đại đạo đã chết của ta."
Giọng nói trong quan tài đầy âm u: "Năm đó kẻ thù của ta bày ra tứ kỳ môn trận, không phải vì muốn tuyệt diệt ta mà muốn người ngoài không được bước vào nơi này nửa bước. Bởi vì hắn biết, phàm có người đặt chân tới nơi này, sẽ bị ta ăn sạch từ da đến xương cốt..."
Hứa Ứng đằng hắng một cái, cắt ngang lời nói của hắn, dò hỏi: "Chẳng lẽ các hạ là Kỷ Thương Đạo Chủ? Chúng ta nghe danh hiệu của Đạo Chủ đã lâu, biết Đạo Chủ là bị kẻ gian hãm hại, bởi vậy hao hết tâm lực đến đây cứu giúp."