← Quay lại trang sách

Chương 2304 Bên ngoài Cửu Đạo, Hư Không từ đâu tới? 2

Vô Cực đại đạo của Hứa Ứng chỉ tu luyện đến cảnh giới Chí Tôn, khoảng cách với Bất Hủ còn hơi xa, bèn thỉnh giáo hai người. Ban đầu, Thái Thanh, Ngọc Thanh chỉ điểm y, ý kiến còn có thể thống nhất, nhưng theo câu hỏi của Hứa Ứng càng ngày càng tinh thâm chuyên sâu, ý kiến của hai người dần dần khác biệt.

Sau đó hai ông lão bắt đầu cãi lộn, một người nói ngươi là từ Thái Cực nghịch chuyển Vô Cực, dùng kết quả suy luận nguyên nhân, trong quá trình có các loại biến hóa Thái Tố, Thái Sơ, Thái Dịch, chắc chắn sẽ có sai lầm.

Một người nói ngươi là từ Vô Cực đẩy thẳng tới Ngũ Thái, nhưng ngươi là giải thích Tiên Thiên Vô Cực, Vô Cực đại đạo đọc ra không còn là Tiên Thiên, mà là lý giải Hậu Thiên của cá nhân ngươi. Coi đây là căn cơ suy đoán biến hóa Ngũ Thái, chắc chắn không đầy đủ, lệch khỏi Tiên Thiên.

Hai ông lão cãi nhau ầm ĩ, Kỷ Thương ở bên cạnh nói: "Không có bằng chứng, thì phải xem thực lực, sao các ngươi không đánh một trận, luận chứng cao thấp?"

"Có đạo lý!"

Thái Thanh Đạo Tổ và Ngọc Thanh Đạo Tổ lập tức khai chiến, giết đến thiên hôn địa ám.

Hứa Ứng đành phải đi về phía Ngọc Hư Đạo Tổ, cười nói: "Sư tổ, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?"

Ngọc Hư Đạo Tổ cười nói: "Nhờ phúc, những năm này Thiên Cảnh vẫn bình an vô sự, không gặp bao nhiêu nguy hiểm. Hứa Đạo Tổ, ta luyện thành Hư Không chi đạo, bây giờ có thành tựu. Nếu ngươi không học được hai loại đại đạo đó, vậy đừng ngại tới học Hư Không chi đạo."

Hứa Ứng vốn là truyền nhân nhất mạch Côn Lôn, chẳng qua năm đó lão tổ Hứa gia Hứa Do chuyển sang học nhánh Thái Nhất, từ bỏ truyền thừa ban đầu.

Ngọc Hư Đạo Tổ cảm thấy có lỗi với Hứa Do cùng với con cháu đời sau của hắn, cho nên luôn thấy thua thiệt Hứa Ứng chút gì đó, lúc nào cũng muốn bồi thường.

Hứa Ứng cười nói: "Sư tổ, hiện giờ ta tu luyện là Tiên Thiên Cửu Đạo, chín loại Tiên Thiên đại đạo cực kỳ lợi hại. Ta không thể chỉ cần chỗ tốt của ngươi, không bằng ta truyền vài loại đạo pháp ta tu luyện cho ngươi, trao đổi Hư Không đại đạo của ngươi, thế nào?"

Y cũng có phần áy náy đối với vị sư tổ, dù sao năm đó lão tổ tông nhà mình từ bỏ truyền thừa của Côn Lôn, có phần cô phụ kỳ vọng của Ngọc Hư Đạo Tổ. Hơn nữa Ngọc Hư Đạo Tổ đối đãi với y hắn rất tốt, nhưng bản thân lại không thể nhặt lại truyền thừa của Côn Lôn.

"Hư Không đại đạo của tổ sư chắc chắn không bằng Tiên Thiên Cửu Đạo, ta mượn cơ hội truyền Tiên Thiên Cửu Đạo cho hắn, cũng có thể tăng cường thực lực của hắn." Hứa Ứng thầm nghĩ trong lòng.

Ngọc Hư Đạo Tổ vui vẻ nói: "Như vậy cũng tốt."

Người Tam giới truyền đạo, so với Bỉ Ngạn thì đơn giản hơn rất nhiều, từ sau khi đám người Hứa Ứng cải tiến đạo văn mới của Tam giới, huyền bí của đại đạo đã ẩn chứa trong đạo văn mới. Đạo hạnh càng cao, số lượng đạo văn mới cũng càng ít.

Các loại đại đạo của Hứa Ứng, cơ bản đều đã làm được trong khoảng mười đạo văn mới, chỉ còn lại Vô Cực và Kiếp Vận là còn chưa làm được.

Hứa Ứng truyền thụ Hỗn Độn, Hồng Mông, Vô Cực, Thái Nhất, Luân Hồi, Nhân Quả, Kiếp Vận, Sát Phạt tám loại đạo văn đại đạo cho Ngọc Hư Đạo Tổ, Ngọc Hư Đạo Tổ cũng truyền thụ Hư Không đạo văn mà mình ngộ ra cho y.

Số lượng Hư Không đạo văn mà hắn lĩnh ngộ cũng cực kỳ ít, chỉ có năm đạo văn.

Hứa Ứng học được năm đạo văn này, Ngọc Hư Đạo Tổ nói: "Hư Không đại đạo này rất khó tu luyện, Đạo Tôn Thiên Cảnh cũng nói, loại năm đó trong Thiên Cảnh cũng không mấy ai tu thành. Ta xem như người có thành tựu cao nhất trong Hư Không, hắn cũng không chỉ điểm được. Đầu óc của ngươi linh hoạt, nhất định phải chăm chỉ tu tập tìm hiểu."

Hứa Ứng vâng dạ.

Y nghiên cứu một phen, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm nghị, chỉ cảm thấy đạo văn Hư Không này không hề thua kém đạo văn của Tiên Thiên Cửu Đạo!

Thế nhưng, điều này có thể sao?

Tiên Thiên Cửu Đạo, là chín loại đại đạo chí cao vô thượng, làm sao lại đứng ngang hàng với đại đạo bên ngoài Cửu Đạo kia chứ?

"Tiên Thiên Cửu Đạo, đã bao gồm quá trình từ Hỗn Độn đến Hồng Nguyên, lại đến vũ trụ rồi tới Tịch Diệt, chín loại đại đạo, rõ ràng là chí cao vô thượng! Hư Không có tài đức gì mà có thể đặt song song với chúng?"

Hứa Ứng cảm thấy tò mò, y vốn định đi theo dõi cuộc đối thoại giữa Thái Nhất và Hoa Đạo Chủ, nhưng lúc này lại không tự chủ được bị đạo văn Hư Không hấp dẫn, đắm chìm trong đó.

Ngọc Hư Đạo Tổ thấy y mất ăn mất ngủ, toàn tâm toàn ý vùi đầu nghiên cứu đạo văn Hư Không, không khỏi nở nụ cười vui mừng, thầm nghĩ: "Gia tộc họ Hứa thị, cuối cùng cũng nhặt lại truyền thừa nhánh này của ta."

Theo Hứa Ứng nghiên cứu, càng nhiều tinh diệu trong Hư Không đại đạo càng ngày được y khai quật ra, nhưng nghi hoặc trong lòng cũng càng ngày càng sâu đậm.