Chương 2307 Không tranh phong cùng biến thái! 2
Đạo Tôn Thiên Cảnh lắc đầu nói: "Ta còn đang chờ đại đạo dâng trào, mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, không rảnh đi tu luyện Hư Không chi đạo. Huống hồ thuật nghiệp có chuyên chức, ta cũng chẳng có bao nhiêu tiềm lực về mặt hư không."
Tuy hắn không có bao nhiêu tiềm lực, lại một mình đi tới hư không tầng thứ hai mươi tám, có thể thấy trình độ của hắn trên Hư Không chi đạo cũng không kém cỏi gì.
"Hư Không, tuy tồn tại nhưng không phải là đại đạo cao cấp nhất trong Hỗn Độn Hải. Năm xưa ta từng ngồi thuyền du lịch Hỗn Độn Hải, gặp phải kỳ nhân hải ngoại, tự nói hải ngoại có đại hư không, vô lượng vô hạn. Đó mới thật sự là nơi hưng thịnh của Hư Không đại đạo."
Đạo Tôn Đạo ở Thiên Cảnh: "Mà ở trong Hỗn Độn Hải, bởi vì Hư Không đại đạo nhỏ yếu, cho nên gần như không thể tu luyện tới trình độ chứng đạo thành đạo đắc đạo. Ngọc Hư đạo hữu là nhân vật duy nhất trong những năm qua ta từng gặp có thể tu luyện Hư Không tới thành đạo."
Trong lòng Hứa Ứng vốn cực kỳ để tâm tới Hư Không đại đạo, cho rằng môn đại đạo này không thua Tiên Thiên Cửu Đạo, nghe vậy thoáng có phần thất vọng, lập tức lại phấn chấn tinh thần.
"Nếu đại đạo hư không trong Hỗn Độn Hải không mạnh, vậy thì đi hải ngoại xem xem!"
Hứa Ứng cười nói: "Đời này nếu cầu đạo, sao phải an phận góc tường?"
Đạo Tôn Thiên Cảnh hai mắt tỏa sáng, khen ngợi: "Câu này nói rất hay. Nếu đời này đã cầu đạo, hà tất phải an phận góc tường? Chỉ có điều rốt cuộc Đại Hư Không ở chỗ nào thì ta cũng không rõ lắm. Hỗn Độn Hải mênh mông vô bờ, không trên không dưới, không trái không phải, cũng không phân chia quá khứ tương lai, bên trong ẩn giấu vũ trụ vô lượng, nhiều vô số kể. Muốn ra khỏi Hỗn Độn Hải, chỉ e Đạo Chủ cảnh cũng không làm được."
Trong lòng Hứa Ứng hơi động, dò hỏi: "Ý của Đạo Tôn là, vượt qua cảnh giới Đạo Chủ là có thể làm được rồi? Chẳng lẽ trên cảnh giới Đạo Chủ còn có cảnh giới khác?"
Đạo Tôn Thiên Cảnh thoáng chần chờ rồi nói: "Khi ta du lịch qua Hỗn Độn Hải đã từng gặp qua một tồn tại có khả năng vượt qua cả Đạo Chủ cảnh. Người này đứng ở cuối đại đạo, tu luyện theo như đại đạo, có thể thấy được người này ra sao."
Hứa Ứng hơi ngẩn người: "Tu luyện như đạo, có thể thấy được người ra sao?"
Đạo Tôn Thiên Cảnh nói: "Nếu ngươi tu luyện tới như đại đạo giống hắn, khi tìm kiếm cảnh giới đại đạo cực hạn, sẽ kinh ngạc nhìn thấy người nọ sừng sững ở cuối đại đạo, bốn phía mênh mông không có điểm cuối, đại đạo nguyên thủy. Đạo của hắn hùng hậu, huyền diệu khó hiểu, vô luận dùng cách thức gì để trình bày loại đại đạo này đều là một bộ phận của nó, bất luận loại đại đạo diễn sinh trong vũ trụ nào, đều là chi nhánh của nó. Vô luận nhân vật thiên tài cỡ nào, tu luyện đạo này đều là người vội vã đi lại trên đạo của hắn. Mà hắn, ở cuối đại đạo."
Hứa Ứng ngẩn ngơ, đây là cảnh giới gì?
Sừng sững ở cuối đại đạo, mênh mông vô tận, đại đạo nguyên thủy, Vô Lượng Vũ Trụ bên trong Hỗn Độn Hải, đều là chi nhánh đại đạo của nó, chúng sinh tu hành đạo này, đều là người đi trên đạo của hắn.
Quá cao xa rồi.
Hứa Ứng chỉ cảm thấy mình đã không cách nào tưởng tượng rốt cuộc được cảnh giới này ở cấp độ nào.
"Thế nhưng tại sao ta không nhìn thấy người ở tận cùng đại đạo?" Hứa Ứng dò hỏi.
Tấm áo vàng của Đạo Tôn Thiên Cảnh hơi lay động, nở nụ cười thiện ý: "Cảnh giới của ngươi chưa tới, còn đi ở đoạn giữa đạo, phía trước sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy cuối đại đạo."
Hứa Ứng có chút tiếc nuối, y tu hành số lượng đại đạo rất nhiều, rất muốn nhìn xem tồn tại phía cuối đại đạo này là cỡ nào mà phong hoa tuyệt đại như thế.
"Nếu như ta có thể tu luyện mỗi loại đại đạo đến trình độ có thể thấy được của bọn họ, chắc là có thể mở mang kiến thức về phong thái của những người này." Y thầm nghĩ trong lòng.
Bọn họ dần dần cảm giác được hư không ăn mòn đối với bọn họ, phảng phất như trong hư không cất giấu một loại sức mạnh kỳ lạ, muốn hóa giải, phân chia, xé rách máu thịt thân xác của bọn họ,.
Loại sức mạnh này rất khó chống cự, không chỗ nào không vào, thậm chí ngay cả những đại đạo khác mà bọn họ tu luyện, cũng có một loại phân giải xé rách cảm giác, rất không thoải mái.
Hứa Ứng phát động thần thông Hư Không, ở đây lập xuống một toà đạo đài Hư Không, hai người hạ xuống trên đạo đài, lúc này mới như trút được gánh nặng.
Hứa Ứng cười nói: "tuy vật chất không thể tồn tại trong hư không, nhưng nguyên thần có thể tồn tại, có thể biến hư không thành một thế giới do nguyên thần tạo thành."
Đạo Tôn Thiên Cảnh trong lòng khẽ động, cười nói: "Có lẽ Hứa đạo hữu có thể thử một lần, nói không chừng sẽ có thu hoạch. Hứa đạo hữu, ta cho rằng nếu như ngươi đạt được thành tựu ở Hư Không chi đạo, ngoại trừ đi tới Đại Hư Không ngoài Hỗn Độn hải ngoại thì phải bắt tay vào động uyên."
Hứa Ứng vội vàng thỉnh giáo.