← Quay lại trang sách

Chương 2345 Tặng một thần thông 3

Lê Tiết, Lê Tiểu cùng nhau phát động Tinh Môn, toà Tinh Môn này đã có thể phát huy ra hơn ba thành uy lực, lớn gấp mấy lần so với trước!

Hứa Ứng giáo chủ với đám người Lê Tuyết một lát, phát giác được uy lực của Linh Tinh Môn càng lúc càng lớn, cánh cửa xoay tròn, kiếm khí cũng di động theo, thực sự linh động, khó có thể thủ thắng. Y lập tức trốn vào hư không, biến mất vô tung.

Kiếm quang của Linh Tinh Môn môn xoẹt một tiếng, xuyên thủng ba mươi sáu tầng hư không, cắt đứt ba mươi sáu tầng hư không này!

Mãi tới tầng thứ ba mươi bảy, kiếm quang mới tan biến trong hư không.

Luồng kiếm quang kia sượt qua mặt cờ, mặt cờ lập tức bị đánh đến quay cuồng, bọc lấy Hứa Ứng ngã ra khỏi hư không.

"Hắn bị thương, trốn không thoát!" Tinh thần đám người Lê Tuyết phấn chấn, muốn đuổi giết tới, lại cảm thấy pháp lực tiêu hao quá lớn, hầu như khó có thể bay lên, bấy giờ mới sợ hãi.

"Dựa vào Linh Tinh Môn sẽ hao tổn pháp lực quá lớn, không thể kéo dài quá lâu, nếu không liền khó có thể tiếp tục chiến đấu."

Đám người Lê Tuyết mỗi người nghỉ ngơi, điều chuyển động uyên, bổ sung tu vi.

"Phương hướng Hứa Ứng vừa đi, là cấm địa Long Hưng Tự!"

Hứa Ứng đáp xuống đất, thân hình có phần lảo đảo, Linh Tinh Môn sượt qua Hạnh Hoàng Kỳ, khiến y cũng bị trọng thương, nhưng đạo thương không nghiêm trọng, cũng may đại đạo của y không có cấu tạo, tu vi bị hao tổn có thể nhanh chóng bù lại.

"May mà có Hạnh Hoàng Kỳ hộ thể, nếu không lần này chạy trời không khỏi nắng rồi."

Y giảm tốc độ, vừa chữa thương vừa đi về phía Long Hưng tự.

"Hứa Ứng!"

Đột nhiên đám mây phía trước truyền đến một tiếng hét lớn, Hứa Ứng nhìn lại, chỉ thấy mấy nam nữ tướng mạo không tầm thường đứng trên mây, nhìn về phía y, vừa nhìn, vừa đối chiếu đối chiếu với sách trong tay.

Hứa Ứng dò hỏi: "Ta là Hứa Ứng. Mấy vị huynh đài có gì chỉ giáo?"

Một Bất Hủ trong đó vui mừng rồi nói: "Ngươi phạm trọng tội, hiện Hoa Đạo Chủ muốn tính mạng ngươi! Hứa Ứng, người thức thời mới là tuấn kiệt, còn không bó tay chờ chết?"

Hứa Ứng không nhịn được bật cười, lắc đầu đi qua bên cạnh bọn họ: "Ta muốn đi tới Long Hưng tự rèn luyện, không có hứng thú chơi với các ngươi!"

Đột nhiên, y cảm thấy sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng trôi qua, trong lòng nghiêm nghị, nhìn quanh, chỉ thấy một mặt gương sáng sáng loáng chiếu về phía hắn.

"Sinh Tử đại đạo!"

Hứa Ứng phát giác được đạo pháp biến hóa trong gương sáng, phân biệt ra Sinh Tử đạo pháp, bèn điều động Hồng Nguyên, hóa thành Thái Nhất đại đạo, mặc cho mặt gương sáng chiếu rọi.

Tấm gương kia chiếu Hứa Ứng, chỉ thấy trong gương cũng có một Hứa Ứng, sau lưng Hứa Ứng chính là mấy nam nữ tướng mạo không tầm thường, từng người ra tay, tế pháp bảo, điều động thần thông, tấn công Hứa Ứng!

Hứa Ứng không quay đầu, tùy ý để bọn họ công tới, ánh mắt chỉ nhìn vào trên gương sáng kia. Chỉ thấy trong tấm gương sáng, mới chớp mắt mà pháp bảo tấn công về phía Hứa Ứng đã như trải qua ngàn vạn năm, thậm chí trên ức năm, nhanh chóng trở nên mục nát, lý văn trên pháp bảo mơ hồ không rõ, uy lực tổn hao lớn.

Đến khi tới sau lưng Hứa Ứng, đụng gặp phải chút lực cản là pháp bảo tự hóa thành tro tàn.

Mà thần thông của mấy nam nữ kia cũng nhanh chóng thu nhỏ, uy lực tản mát, tiêu tán trên không trung.

Trong tấm gương sáng, dung mạo Hứa Ứng không thay đổi mà mấy nam nữ tướng mạo không tầm thường kia đang nhanh chóng lão hóa, bọn họ vừa đánh về phía Hứa Ứng đánh tới, vừa từ thiếu niên biến thành thanh niên, từ thanh niên biến thành trung niên, lại biến thành lão niên, lập tức trở nên vô cùng già nua, thân xác khô khéo, khí huyết cạn kiệt.

Khoảnh khắc sau, mọi người trong gương lần lượt hóa thành một đống xương khô, đại đạo biến chất tan rã, thân thể mục nát, thi thể sụp đổ, rơi xuống.

"Sinh Tử đại đạo quả thật có chỗ bất phàm."

Hứa Ứng thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi tán thưởng nói, "Sinh Tử Đại Đạo Quân có thể đứng trong hàng ngũ Tứ Đại Đạo Quân, cũng không phải là hư danh. Đại Đạo Quân tự mình tới bắt ta, khiến ta vô cùng vinh hạnh."

Lúc này, phía sau tấm gương vang lên một âm thanh, ngạo nghễ nói: "Sư tôn của ta sao lại tự mình đến đây? Hứa Ứng, ngươi tự dát vàng lên mặt mình rồi."

Hứa Ứng nhìn lại, người nói chuyện lại là Vinh Khô Tử của Sinh Tử đạo môn, Vinh Khô Đạo Quân, trong lòng không khỏi thất vọng.

Y còn tưởng rằng chủ nhân của tấm gương Sinh Tử này là Sinh Tử Đại Đạo Quân, không ngờ chỉ là Vinh Khô Đạo Quân.

"Vinh Khô Tử, năm đó ngươi đã một đạo văn của ta ở Thái Nhất đạo môn, suýt nữa hóa thành tro bụi."

Hứa Ứng lắc đầu nói: "Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy, dám tới đuổi giết ta?"

Vinh Khô Đạo Quân cười lạnh: "Đuổi giết một tên tiểu quỷ Đạo cảnh bát trọng mà còn cần lá gan? Để đối phó với đạo văn kỳ lạ kia, ta cố ý mượn Sinh Tử Kính của sư phụ, khắc chế đạo văn của ngươi đó."