Chương 2347 Con đường của Thái Nhất, phục hưng Bỉ Ngạn 1
Những người này nghe nói y muốn tới Long Hưng tự, nên lao nhao khởi hành.
"Lúc trước, ta còn cần dùng Liên gia và Hồng Nguyên thiết kế, thu hút cao thủ bên Bỉ Ngạn, hiện tại có lệnh truy sát của Hoa Đạo Chủ, ta chính là mồi câu lớn nhất. Không biết lần này có thể câu được Đại Đạo Quân hay không?"
Sinh Tử đạo môn.
Vinh Khô phi thân tới, bất chấp thông báo, trực tiếp xông về phía Doanh Thúy Điện.
Sinh Tử Đại Đạo Quân ngồi trong Doanh Thúy Điện, có đạo đồng đang chờ bên ngoài, thấy hắn tới bèn cuống quít ngăn cản: "Vinh Khô sư huynh, lão gia đang bế quan..."
Vinh Khô đẩy mấy đạo đồng bay ra ngoài, đi vào trong điện, nhìn thấy Sinh Tử Đại Đạo Quân đang ngồi ngay ngắn bất động bèn quỳ lạy, khóc lớn nói: "Sư tôn cứu ta!"
Sinh Tử nhị khí phía sau Sinh Tử Đại Đạo Quân tuôn trào như thác nước, bên trong thác nước có vô số động uyên sinh tử xoay tròn chìm nổi, vị Đại Đạo Quân này chậm rãi mở mắt ra rồi nói: "Vinh Khô, có chuyện gì mà kinh hoảng thế?"
Vinh Khô đột nhiên kéo áo, để lộ lồng ngực, một ấn ký hoa sen xuất hiện trên ngực hắn, đó là một nụ hoa, cánh hoa và rễ cây đâm vào trái tim Vinh Khô, cứ như hấp thu năng lượng từ trong trái tim của hắn.
"Sư tôn, đệ tử nhận lệnh truy sát Đạo Chủ, đi đuổi giết Hứa Ứng, không ngờ hắn khắc thần thông này lên ngực!"
Vinh Khô thuật lại ngọn nguồn một phen rồi dập đầu nói: "Kính xin sư tôn cứu mạng!"
Sinh Tử Đại Đạo Quân khá kinh ngạc: "Hứa Ứng bị Thái Nhất đoạt xá rồi à? Lại bảo ngươi mang theo thần thông của hắn tới gặp ta, đúng là gan to bằng trời."
Ánh mắt của hắn nhìn ào ngực Vinh Khô, cẩn thận xem xét ấn ký đóa hoa sen kia, sắc mặt khẽ biến: "Thần thông Hỗn Độn!"
Hắn chậm rãi vươn tay ra, dùng tu vi đạo lực hùng hồn của bản thân, áp chế biến hóa của hoa sen, tránh cho môn thần thông này bùng nổ.
Từng tia từng sợi Hỗn Độn chi khí chảy ratừ trong ấn ký hoa sen.
Sinh Tử Đại Đạo Quân càng thêm cẩn thận nói: "Hứa Ứng có nói hắn đang tu theo công pháp gì, thần thông gì không?"
Ấn ký hoa sen kia đột nhiên nhẹ nhàng run lên, không ngờ lại từ ấn ký biến thành hoa sen chân thực, chui ra từ ngực Vinh Khô, rễ hoa sen vẫn còn lưu lại trong lồng ngực của Vinh Khô.
Vinh Khô thấy thế, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Hắn nói môn thần thông này gọi là Liên Khai Diệu Thế, còn nói công pháp của hắn gọi là Hồng Nguyên Nghịch Chứng..."
"Hồng Nguyên Nghịch Chứng?"
Sinh Tử Đại Đạo Quân nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, hoa sen trong tay hắn run rẩy, cánh hoa tự mở ra, cùng lúc đó Hồng Nguyên ẩn giấu trong cơ thể Vinh Khô bộc phát!
Vinh Khô Đạo Quân ầm ầm nổ tung, cả thân thể nguyên thần và động uyên đại đạo đều bị mở toang!
Sinh Tử Đại Đạo Quân đưa ống tay áo lên che mặt, ngăn cản xung kích của thần thông đạo đại này, đợi sau khi đợt xung kích này tản đi, chỉ thấy Vinh Khô Đạo Quân và nửa bên đại điện trong Doanh Thúy điện đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là một vùng tinh không, như một vũ trụ mới nở, chỉ là cực kỳ bỏ bé!
Sắc mặt Sinh Tử Đại Đạo Quân trở nên âm u, hắn xuyên qua những quần tinh, đi ra khỏi Đạo Kỷ Thiên.
"Hứa Ứng, chết đi!"
Bên ngoài Long Hưng tự, Linh Tinh Môn ầm ầm hạ xuống, khiến quần hùng đang vây quanh Hứa Ứng kinh hãi dồn dập tránh đường.
"Là đệ tử của Đạo Chủ Quỳnh Hoa đảo. Lần này Đạo Chủ ra lệnh truy sát là do bọn họ ban phát."
"Mấy cô nương xinh đẹp này mang theo bảo vật như vậy là định tặng bảo sao?" Có người đưa ánh mắt không tốt nói.
Lê Tuyết và những người khác đi ra khỏi Linh Tinh Môn, nhìn xung quanh, khẽ cau mày, chỉ thấy cao thủ tới Long Hưng Tự đông đảo, nhưng rất nhiều người là tu sĩ Đạo cảnh bát trọng, Bất Hủ, Đạo Quân thì không nhiều mấy.
"Phần lớn mọi người đều không biết thực lực của Hứa Ứng nên đã đánh giá thấp hắn."
Lê Tuyết nhíu mày, bọn họ đã từng tiếp xúc với Hứa Ứng, biết rõ chiến lực của hắn đã sớm đạt đến trình độ Đạo Quân bình thường không thể chân nổi.
Hơn nữa trên người y còn có dị bảo, cũng không phải thứ những người này có khả năng đối phó.
Lê Tiểu nói nhỏ: "Đại sư tỷ, lần này chúng ta phát tán lệnh truy sát cấp Đạo Chủ, tuy truyền bá rất rộng, nhưng chắc không có nhiều người biết Hứa Ứng muốn tới đây chứ?"
Lê Tuyết cũng nhận thấy có quá nhiều người đến, cứ như tất cả mọi người đều biết Hứa Ứng muốn đến Long Hưng Tự.
Cô nhìn về phía Long Hưng Tự, tuy Long Hưng Tự có danh là chùa, nhưng thật ra là một vùng phế tích, khắp nơi đều đổ nát thê lương, còn có thể nhìn thấy dấu vết cung điện thời cổ lưu lại.
Nơi này cũng một cấm địa, từng có người nhìn thấy ở nơi này có Thần Ma hơn trăm triệu năm trước, một tay điều khiển thời gian, một tay điều khiển tinh không.
"Hứa Ứng đến Long Hưng Tự làm gì?" Lê Tuyết khó hiểu.