Chương 2366 Thời không chằng chịt 4
Hứa Ứng cũng có phần khẩn trương, đây là lần đầu tiên y điều động nhân quả, bóp chết một vị Đạo Chủ khi hắn còn không phải Đạo Chủ!
Y nhìn về phía Quỳnh Hoa đảo, lúc này thời không luân hồi đang bộc phát một lần nữa, Thần Ma Đại Đạo Quân cùng vạn ngàn thi thể truy sát Hứa Ứng từ trên trời giáng xuống, còn chưa rơi xuống đất thì Thái Nhất Đại Đạo Quân đã tiến vào vết nứt thời không.
Trên Quỳnh Hoa đảo, có rất nhiều tu sĩ Bỉ Ngạn đã tới, phía xa xa, La Đạo Chủ đang đánh xe qua.
Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi, điều động đạo lực bản thân, tay kết kiếm chỉ, kiếm khí ba thước chậm rãi sinh ra trên đầu ngón tay, chỉ về phía cỗ xe của La Đạo Chủ ở xa xa, kiếm khí phá không bay đi!
Cùng lúc đó, Hứa Ứng mặt mày biến sắc, lập tức phát giác được trên chuỗi nhân quả của La Đạo Chủ có một luồng đạo lực hùng hồn từ một thời không khác, cuồn cuộn đánh tới, tốc độ cực nhanh!
"Thiên Thành Tử!" Hắn hét lớn một tiếng.
Thiên Thành Tử lập tức phát giác được luồng đạo lực vô cùng đáng sợ này, đạo lực như vậy không phải La Đạo Chủ trong thời không tương lai chủ động ra tay, mà là đại đạo của hắn đang nhận thấy được năm tháng quá khứ đã xảy ra gợn sóng, chủ động bình ổn gợn sóng!
Hứa Ứng đang chuẩn bị xóa bỏ La Đạo Chủ trong thời không quá khứ, chính là gợn sóng này!
Ngay lúc kiếm khí ba thước của Hứa Ứng rơi vào cõ xe, đại đạo cấp Đạo Chủ mà La Đạo Chủ tu luyện, Hồn chi đạo cũng tự phản công đến!
Với tốc độ này, Hứa Ứng hoàn toàn không kịp diệt trừ La Đạo Chủ, sẽ bị luồng lực lượng đại đạo này hủy diệt!
Kể cả thần thông của Tru Tiên kiếm Chỉ kia cũng vậy!
Một Tru Tiên kiếm Chỉ này của Hứa Ứng ẩn chứa Sát Phạt chi đạo, còn có một bộ phận Tịch Diệt đạo lực, Kiếp Vận đạo lực.
Ba loại đạo lực hỗ trợ lẫn nhau có thể tăng uy lực của kiếm này tới cực hạn!
Nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản sóng chấn động đại đạo cấp Đạo Chủ!
Thiên Thành Tử quát lớn một tiếng, xung quanh Hứa Ứng lập tức như hoa sen nở rộ, tầng tầng thời không mở ra bên ngoài, chỉ một thoáng thời không vô lượng đã lấy Hứa Ứng làm trung tâm dâng trào ra phía ngoài, ngăn chặn luồng đạo lực từ tương lai xa xôi oanh kích tới!
Xung quanh Hứa, thời không liên miên dồn dập chôn vùi, vầng sáng luân hồi sau đầu y cũng đột nhiên vỡ vụn thành cặn bã, tản đi như cát chảy.
Thiên Thành Tử chủ động tiếp nhận cỗ đạo lực Hồn chi đạo kia, bị chấn động đến mức tai mắt mũi miệng phun máu, quyền chưởng giao thoa, không ngừng đánh tới chỗ sâu trong thời không.
Mặc dù hắn là Đại Đạo Chủ nửa chết nửa sống, nhưng dù sao cảnh giới vẫn còn, rốt cuộc ngăn chặn luồng đạo lực Hồn chi đạo kia trong một cái chớp mắt. Nhưng lập tức đạo lực Hồn chi đạo càng hùng hồn vọt tới, bao phủ hai người!
"Ầm!"
Tru Tiên Kiếm Chỉ của Hứa Ứng đã đâm xuyên qua xe kéo của La Đạo Chủ, đi đến trước người La Đạo Chủ đang kinh hãi bằng chết.
Ngay sau đó chấn động của đạo lực Hồn chi đạo ập tới, chấn nát Tru Tiên kiếm Chỉ!
Cũng trong lúc đó, mảnh thời không này chấn động kịch liệt, không chịu nổi nhân quả thay đổi trong quá khứ, rắn ngậm đuôi trên đầu mọi người đồng loạt đổ nát, vỡ vụn, tan biến!
"Thành công không?"
Hứa Ứng bị Hồn chi đạo phản ngược, như trúng một đòn nặng, trước khi sắp hôn mê, chỉ thấy bóng lưng Thái Nhất Đại Đạo Quân vô cùng cao lớn, che trước người mình.
Không biết qua bao lâu, Hứa Ứng từ từ tỉnh lại, chỉ thấy bốn phía tối tăm, lúc này y đã không còn ở trên Quỳnh Hoa đảo, bốn phía cũng không phải thời không quá khứ, mà là một mảnh đổ nát thê lương.
Y lại trở về di tích Long Hưng Tự.
Hứa Ứng lung la lung lay đứng dậy, trước khi hôn mê, y nhớ kỹ Thái Nhất Đại Đạo Quân đang trong thời khắc nguy hiểm nhất, ngăn cản trước mặt mình, ngăn cản đạo lực Hồn chi đạo xung kích.
Hồn chi đạo, cũng là một loại thiên địa đại đạo cực kỳ cao minh, bao hàm trong Thái Nhất đại đạo, có thể được Luân Hồi đại đạo thống nhất.
Trong thiên địa, phàm là sinh mệnh, đều ở trong Hồn chi đạo. Sinh mệnh càng mãnh liệt, Hồn chi đạo càng lớn mạnh.
Uy lực của loại đại đạo này đương nhiên không thể khinh thường.
"Muốn dùng luân hồi nhân quả giết một người đắc đạo, đầu tiên cần phải chống đỡ gợn sóng đại đạo của hắn."
Giọng nói của Thiên Thành Tử vang lên, có phần khàn khàn nói: "Hứa Ứng, ta nghĩ quá đơn giản. Cho dù ta học được đạo pháp của ngươi, nắm giữ thần thông của ngươi, ta vẫn không giết được đám người Hoa Thịnh Thịnh."
Hứa Ứng lảo đảo đi tới, chỉ thấy Thiên Thành Tử ngã vào trong một vùng phế tích, bốn phía đều là đạo huyết, trong đạo huyết bay lên từng mảnh vỡ thời không, như lưu ly, lẳng lặng lơ lửng trong không trung.
Những mảnh vỡ này tựa như gương, bên trong kính có sơn thủy không trọn vẹn, nếu như ghép lại với chắc chắn cực kỳ mỹ lệ.
Hứa Ứng đi đến, nâng hắn ngồi dậy, tựa vào một bức tường.