← Quay lại trang sách

Chương 2368 La Đạo Chủ thật sự 2

Thái Nhất đi về phía Thiên Thành Tử, đột nhiên nói: "Nhưng ta biết một việc, trước khi tổ chức cuộc thịnh hội ở Quỳnh Hoa đảo, La Đạo Chủ luôn là một người cường tráng. Không biết vì sao sau thịnh hội Quỳnh Hoa đảo, hắn đột nhiên tê liệt nửa người dưới, mất đi tri giác."

Hứa Ứng trừng to mắt, nhanh chân đuổi theo hắn nói: "Ý của ngươi là, kiếm kia của ta đã đâm trúng hắn sao?"

Thái Nhất Đại Đạo Quân lắc đầu nói: "Ta cũng không biết. Khi đó ta chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ biết là bởi vì chuyện này, đám người Hoa, Lâm kích động vạn phần, nói là người Thiên Cảnh đi tới Bỉ Ngạn nhân tu luyện có thành tựu, dọc đường ám toán La Đạo Chủ, đánh cho hắn tàn phế. Sau đó hơn ức năm, La Đạo Chủ cũng không thể chữa khỏi đạo thương. Cho dù hắn chứng được Đạo Chủ nhưng vẫn tàn phế. Về phần có phải là do ngươi làm hay không, ta không thể biết được."

Hứa Ứng ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự có thể trở lại quá khứ, sửa đổi lịch sử? Hay là, ta trở lại quá khứ, chỉ là tác thành lịch sử, chứ không hề sửa đổi?"

Y trầm ngâm một lát, đuổi theo Thái Nhất.

Giờ phút này Thiên Thành Tử đã phục sinh, chào Thái Nhất Đại Đạo Quân.

Hai người cũng không phải xa lạ gì, đã từng xem nhau như bằng hữu, nhưng Thái Nhất giao tiếp với người khác không nhiều lắm, cũng không có hành động kéo bè kết phái, bởi vậy quan hệ giữa Thiên Thành Tử và Thái Nhất cũng không quá thân cận.

Hứa Ứng tiến lên, chào Thiên Thành Tử, cười nói: "Chúc mừng đạo huynh sống lại."

Thiên Thành Tử vội vàng hoàn lễ rồi nói: "Đa tạ Hứa đạo hữu liều mình tương trợ, Thiên Thành thu hoạch không ít."

Thái Nhất thấy hắn tôn kính Hứa Ứng, cũng khó tránh khỏi có phần kiêu ngạo, khóe miệng lộ vẻ tươi cười rồi nói: "Là đồ đệ kém cỏi của ta."

Thiên Thành Tử nói: "Đạo hữu có đồ đệ như vậy thật khiến người khác ghen tị. Đệ tử này ngươi, tương lai chắc chắn sẽ thành người tài, thành tựu không thể hạn lượng!"

Nụ cười trên mặt Thái Nhất càng đậm, đột nhiên thu lại nụ cười rồi nói: "Đáng tiếc chỉ có một thân phản cốt. Tương lai hắn thành công tất sẽ tạo phản."

Sắc mặt Thiên Thành Tử kỳ quái, trong đầu không khỏi vang lên tiếng hô "Thái Nhất giết người rồi."

"Vết thương trên người Thái Nhất, chính là bởi vì mỗi lần hắn tạo phản diệt trừ đám người Hoa Đạo Chủ, dồn ép Hứa Ứng tới phát cáu, Hứa Ứng mới bảo ta đánh hắn thành như vậy."

Hắn thầm nghĩ trong lòng, "Chẳng lẽ hắn không biết, mình mới là phản cốt lớn nhất trong Thái Nhất đạo môn?"

Tuy Thái Nhất Đại Đạo Quân biết quá nửa là vết thương trên người mình có liên quan tới Thiên Thành Tử nhưng cũng không hỏi. Trên đời này người có thể làm hắn bị thương không nhiều lắm, Thiên Thành Tử lưu lại cho hắn những vết thương này, ngược lại có thể giúp hắn nhìn thấy ảo diệu của Thời Không đại đạo.

Thái Nhất đại đạo vốn là vạn đạo chi tổ, lĩnh ngộ các loại đại đạo như Thời Không, Hồn chi đạo càng nhiều thì thành tựu Thái Nhất đại đạo cũng càng cao.

Hai người hàn huyên một phen, Thái Nhất Đạo Chủ: "Thiên Thành Tử, lần ngươi này phục sinh, tính toán thế nào?"

Thiên Thành Tử nói: "Trước hết cứ dưỡng thương cái đã. Nếu đã không thể trở lại thời không quá khứ giết chết năm mươi tám vị Đạo Chủ Hoa, Lâm, La, như vậy ta sẽ lưu lại cho trong hiện tại, dưỡng thương cho tốt rồi mới giết ba người Hoa Lâm La."

Thái Nhất nói: "Đạo hữu, ngươi không phải là Đạo Chủ đầu tiên phục sinh. Trừ ngươi ra, còn có Kỷ Thương, Huyền Hồng cũng đã phục sinh. Kỷ Thương đi Thiên Cảnh, nương tựa vào Đạo Tôn. Nếu ta đoán không sai, có lẽ Huyền Hồng cũng sẽ đi tới Thiên Cảnh."

Thiên Thành Tử nhíu mày rồi nói: "Ngươi muốn ta cũng đến Thiên Cảnh tìm Đạo Tôn? Tuy ta cảm thấy khởi nguồn của kiếp vận là ở Quỳnh Hoa đảo, nhưng trước nay ta chưa bao giờ cảm thấy suy đoán của hắn là sai."

Từng sợi tóc của hắn dựng thẳng lên rồi nói: "Thiên địa đại đạo của Bỉ Ngạn bị lý văn thay thế, tuyết tro đạo cực lớn kéo dài đến hơn một ức năm tuyết lớn, Thánh tộc chết vô số kể! Lý văn của Thiên Cảnh đến Bỉ Ngạn sẽ dẫn phát thiên địa đại đạo sụp đổ tái cấu trúc, Đạo Tôn thật sự không biết hay sao? Vì sao không nhắc nhở chúng ta?"

Thái Nhất trầm mặc.

Thiên Thành Tử cười lạnh nói: "So với ba người Hoa Lâm La, ta càng không tin Đạo Tôn! Ta tình nguyện ở lại Bỉ Ngạn, chết ở Bỉ Ngạn, cũng không muốn đi Thiên Cảnh nương tựa vào hắn!"

Thái Nhất Đại Đạo Quân nói: "Ngươi ở lại đây, tính toán thế nào? kiếp vận của Bỉ Ngạn sắp tới, ngươi không thể tiêu trừ kiếp vận, tới lúc kiếp vận tới ngươi cũng sẽ thân tử đạo tiêu."

Thiên Thành Tử cười ha hả, hào khí tận tầng mây: "Một khi đã như vậy, thế thì đánh một trận đao thật thương thật với bọn Hoa Đạo Chủ! Có chết cũng anh hùng!"