Chương 2397 Một kiếm của Thông Thiên 1
Hứa Ứng tiếp tục nói: "Ta muốn mời Hư Hoàng, Ngọc Hư, Ngọc Thanh đạo huynh rời khỏi Thiên Cảnh trở về Tam giới, lại sợ trên đường trở về bọn họ sẽ bị người khác đuổi giết. Bởi vậy muốn mời đạo huynh tương trợ."
Thông Thiên Đạo Chủ nói: "Đám người Hoa Đạo Chủ muốn biết vị trí của Tam giới, nếu biết bọn họ dự định quay về Tam giới, chắc chắn sẽ không ngăn cản, chỉ có đi theo."
Hắn nói tới chỗ này là không nói tiếp.
Hứa Ứng do dự một chút, nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Ta hoài nghi kẻ đuổi giết bọn họ, không phải bọn người Hoa Đạo Chủ."
y dừng một chút, khom người nói: "Việc này liên quan đến tính mạng của đám người Hư Hoàng, cùng với việc bọn họ mang truyền thừa về Tam giới, chuyện này rất lớn, không cho phép ta hành sự bất cẩn. Ta cũng không dám khẳng định có truy binh hay không, bởi vậy chỉ có thể làm phiền đạo hữu."
Trong mắt Thông Thiên Đạo Chủ lóe lên hàn mangm nói: "Ta biết rồi. Người kia, hơi khó. Nhưng ta sẽ ra tay."
Hứa Ứng lại bái.
Thông Thiên Đạo Chủ không thèm để ý tới y nữa mà chuyển sang Tru Tiên kiếm, toàn tâm toàn ý tế luyện thanh kiếm này.
Quả Chuông vốn muốn trò chuyện một chút với đệ tử của mình, thấy thế đành phải thôi.
Hứa Ứng không nóng lòng rời khỏi Bích Du cung, mà ngồi trong cung, nguyên thần xuất khiếu, trốn vào hư không, phát động Hư Không ngọc bội, chỉ chốc lát đã tới Hư Không giới.
Trong Hư Không giới, còn có một vài đệ tử Tam giới theo học, nghiên cứu đạo pháp, thỉnh thoảng đám người Ngọc Hư Đạo Tổ sẽ tới đây giảng bài.
Hứa Ứng chờ đợi mấy ngày, Thái Ất Thiên Tôn tiến vào Hư Không giới, chuẩn bị giảng bài, nhìn thấy Hứa Ứng không khỏi vừa mừng vừa sợ, cười nói: "Hứa đạo hữu, đã nhiều ngày không gặp."
Hứa Ứng không kịp hàn huyên rồi nói: "Đạo huynh, có thể mời Hư Hoàng đến đây một chút được không? Có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Thái Ất Thiên Tôn thấy sắc mặt y nghiêm nghị, định trở về tìm Hư Hoàng, Hứa Ứng nói: "Lúc đạo huynh đi gặp Hư Hoàng không nên bối rối, cố gắng bình tĩnh."
Thái Ất Thiên Tôn trong lòng buồn bực, nhưng vẫn nghe lời.
Qua không lâu, nguyên thần Hư Hoàng đi tới Hư Không giới.
Hứa Ứng nói: "Xin Hư Hoàng mang theo chư vị Đạo Tổ, Phật Tổ, trở về Tam giới ngay hôm nay!"
Hư Hoàng không hiểu rồi nói: "Có chuyện gì mà vội vàng như thế? Chúng ta cũng luôn muốn trở về thăm một chút, nhưng Đạo Tôn cứ giữ lại, nói Thiên Cảnh chưa ổn định, cần chúng ta hỗ trợ chống trả Bỉ Ngạn. Đạo pháp của chúng ta là học được từ Thiên Cảnh, nếu tùy tiện rời đi, chẳng phải cô phụ sở học à?"
Hứa Ứng nói: "Bỉ Ngạn và Thiên Cảnh đã định ra Hỗn Độn thệ ước, không cần lo lắng Bỉ Ngạn xâm lấn. Ngược lại, Tam giới sắp mắc cạn Bỉ Ngạn, ta sợ Tam giới không có cường giả trấn thủ, cho nên muốn mời chư vị trở về."
Hư Hoàng nghe vậy nói: "Đã như vậy, ta tới cáo từ với Đạo Tôn."
Hứa Ứng đè tay của hắn lại rồi nói: "Việc này tốt nhất không nên kinh động đến Đạo Tôn, nếu hắn tiếp tục giữ lại, ngược lại sẽ không hay ho gì. Sau khi các ngươi trở về lập tức lên đường!"
Hư Hoàng nhìn thẳng vào mắt y rồi nói: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Hứa Ứng cười nói: "Không phải chuyện gì lớn. Nhưng sau khi các ngươi tiến vào Hỗn Độn Hải, nếu thấy phía sau xuất hiện đạo quang kỳ dị, không được dừng lại, chỉ cần đi tới Tam giới, tự có người ngăn cản giúp các ngươi."
Hư Hoàng nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời y, tiếp tục chuẩn bị.
Nguyên thần Hứa Ứng trở về thân thể, đứng dậy, đặt xuống một chiếc thuyền lầu Thúy Nham rồi nói: "Làm phiền đạo huynh."
Thông Thiên Đạo Chủ đứng dậy, thản nhiên nói: "Ngươi cứ việc đi đi."
Hứa Ứng ra khỏi Bích Du cung, trong lòng vẫn không yên tâm.
"Dù sao cũng là tiền bối tiên hiền hướng dẫn ta, có lẽ ta quá đa nghi." Trong lòng y thầm nghĩ.
Hư Hoàng Đại Đạo Quân lặng lẽ thông báo với đám người Thái Thanh, Ngọc Thanh, mọi người nghe tới chuyện phải đi thì đều có phần kinh ngạc. Ngọc Hư Đạo Tổ nói: "Không nói một tiếng với Đạo Tôn đã đi à? Dù sao Đạo Tôn cũng có ơn với chúng ta."
Hư Hoàng lắc đầu nói: "Vẫn là không thông báo thì hơn. Nhiều lần chúng ta muốn đi, luôn Đạo Tôn tìm đủ loại lý do ngăn cản. Thay vì bị ngăn cản một lần, chi bằng giấu giếm ông ấy lén lút trốn đi."
Mọi người suy nghĩ cẩn thận, đúng là có lý.
Lần đầu tiên bọn họ muốn đi, Đạo Tôn sai người tới đây khóc lóc kể lể, cầu xin bọn họ cứu Bỉ Ngạn. Lần thứ hai muốn đi, Đạo Tôn tự mình ra mặt giữ lại, nói sẽ truyền thụ tuyệt học Thiên Cảnh cho bọn họ. Lần thứ ba muốn đi, Đạo Tôn nhắc tới liên minh giữa Thiên Cảnh và Tam giới, cùng nhau đối kháng với Bỉ Ngạn.
Hết lần này tới lần khác bọn họ phải bỏ qua ý niệm rời đi, ở lại Thiên Cảnh, ra sức vì Thiên Cảnh.
Nếu lần này rời đi bị Đạo Tôn biết được, chỉ e Đạo Tôn còn có lý do khác để bọn họ không thể quay về.
"Được! Như vậy chúng ta sẽ về Tam giới!"