← Quay lại trang sách

Chương 2398 Một kiếm của Thông Thiên 2

Mọi người đã bàn bạc xong, đột nhiên Thái Ất Thiên Tôn nhớ tới Tổ Thần nói: "Vậy có nên thông báo cho Tổ Thần, để Tổ Thần cũng trở về Tam giới không?"

Hư Hoàng cười nói: "Tổ Thần bây giờ là cổ thần của Thiên Cảnh, có công thống lĩnh tăng cường đối với đại đạo Thiên Cảnh, có Tổ Thần ở đây, có thể báo động nếu Bỉ Ngạn tập kích. Tốt nhất Tổ Thần nên ở lại nơi này, miễn cho Thiên Cảnh bị Bỉ Ngạn công phá."

Đám người nghe vậy, dồn dập gật đầu.

Tuy nói Bỉ Ngạn và Thiên Cảnh đã ký kết khế ước Hỗn Độn, nhưng người phát thệ ước lại là một mình Hoa Đạo Chủ. Nếu Bỉ Ngạn bỏ qua tính mạng Hoa Đạo Chủ, trái với ước định, người chết chẳng qua chỉ là Hoa Đạo Chủ mà thôi.

Bởi vậy Thiên Cảnh vẫn có nguy cơ bị tiêu diệt, Tổ Thần ở chỗ này, đúng là có thể bảo vệ an toàn cho Thiên Cảnh.

"Tổ Thần mà đi, động tĩnh quá lớn, chắc chắn sẽ bị Đạo Tôn nhìn thấu. Chúng ta trực tiếp khởi hành, không cần phải để ý đến hắn."

Mọi người đều để lại mỗi người một hóa thân, bắt chước nhất cử nhất động của mình, lập tức lên đường tiến về Hỗn Độn Hải.

Thiên Cảnh và Bỉ Ngạn, hai Đại Thiên vũ trụ mắc cạn, Thiên Cảnh bị Bỉ Ngạn cắn nuốt đại bộ phận tinh không, cách Hỗn Độn Hải không xa, với cước lực của bọn họ, hơn mười ngày đã có thể chạy tới Hỗn Độn Hải.

Đến lúc đó, lấy ra thuyền lầu Thúy Nham, giương buồm xuất phát, căn cứ dấu ấn Hứa Ứng lưu lại trong thuyền lầu là có thể trở về Tam giới.

Mấy năm nay Sư Ngọc Đình vẫn luôn đi theo Hư Hoàng tu luyện, hôm nay học hành trở về, trở lại Toàn Cơ thành, gương mặt mang vẻ nghi hoặc.

Thành chủ Toàn Cơ thành là một vị Đạo Chủ khác của Thiên Cảnh, gọi là Bế Phi nương nương, rất yêu thích hắn, thấy hắn nghi hoặc, dò hỏi: "Ngọc Đình có chuyện gì mà sầu lo?"

Sư Ngọc Đình nói: "Ta đi gặp Hư Hoàng sư phụ, luôn cảm thấy hắn có vẻ kỳ quái, không giống người thật. Mấy ngày nay, ta còn gặp qua đám người Thái Ất Thiên Tôn, mấy vị sư phụ này cũng có phần kỳ quái."

Bế Phi nương nương nghe vậy trong lòng khẽ động, đến tìm Hư Hoàng, nói mấy câu với Hư Hoàng, rồi cáo từ rời đi.

Cô vội vã tới gặp Đạo Tôn rồi nói: "Hư Hoàng là một hóa thân, xem ra hắn ta đã chạy rồi!"

Đạo Tôn vô cùng kinh ngạc nói: "Nhưng Tổ Thần vẫn đang ở đây, sao bọn họ có thể bỏ qua Tổ Thần?"

Bế Phi nương nương nói: "Đạo Tôn tới đó đi, vừa nhìn là biết."

Vì thế Đạo Tôn đến xem Hư Hoàng, chỉ nhìn một chút là biết có chuyện.

Nhóm Hư Hoàng vội vàng chạy đi, hơn mười ngày là thấy Hỗn Độn Hải ở phía trước, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy một bóng người mặc áo vàng sừng sững đứng đó, chính là Đạo Tôn Thiên Cảnh.

Hư Hoàng đi lên phía trước, chào Đạo Tôn Thiên Cảnh.

Đạo Tôn thở dài: "Chư vị đạo hữu, các ngươi làm vậy là có ý gì? Không nói một tiếng, không từ mà biệt, là ta làm điều gì không đúng hay sao? Xin chư vị đạo hữu cứ chỉ trích ta, chắc chắn ta sẽ sửa lại."

Hư Hoàng cười nói: "Không liên quan tới Đạo Tôn, mà là chúng ta quả thực quá nhớ nhà. Chúng ta rời Tam giới đã hơn sáu mươi vạn năm, sau khi đến Thiên Cảnh, vẫn luôn ở lại Thiên Cảnh, bảo vệ Thiên Cảnh. Bây giờ Tam giới cách Bỉ Ngạn đã rất gần, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ đối diện với Bỉ Ngạn. Chúng ta cũng nên trở về, bảo hộ Tam giới."

"Thì ra là thế."

Đạo Tôn cười nói, "Các ngươi nhung nhớ Tam giới, muốn bảo vệ Tam giới là đương nhiên, chuyện thường tình của con người cả thôi. Có điều đã trải qua sáu mươi vạn năm cũng đã tới rồi, chẳng lẽ còn thiếu trăm năm ngàn năm? Chư vị đạo hữu không bằng ở lại đây, đợi đến khi Tam giới mắc cạn rồi trở về cũng không muộn. Khi đó, chắc chắn chư vị đã bồi dưỡng ra lượng lớn cao thủ. Thiên Cảnh và Bỉ Ngạn mỗi bên một góc sừng, Tam giới đứng thành sừng khác."

Hư Hoàng nói: "Tam giới nhỏ yếu, chỉ sợ không thể thành một cái sừng khác. Tam giới lớn mạnh, mới có thể cùng Thiên Cảnh đối kháng với Bỉ Ngạn."

Đạo Tôn thấy ý hắn đã quyết, trầm ngâm một lát, sảng khoái nói: "Đã như vậy, ta sẽ không cố giữ chư quân ở lại. Chư vị, mời!"

Hư Hoàng bái tạ rồi nói: "Không dám quên ơn bồi dưỡng."

Đám người Thái Thanh, Ngọc Thanh cũng tiến lên bái tạ, Đạo Tôn hoàn lễ, cười nói: "Đạo chính là đại đạo của người trong thiên hạ, cũng không phải là đạo của một mình ta. Ta truyền thụ cho các ngươi, cũng chỉ là trả lại đạo cho người trong thiên hạ mà thôi."

Hư Hoàng cáo từ, sau đó dẫn người rời đi.

Đạo Tôn nhìn theo bọn họ đi xa, tiếp đó không bao lâu, sau lưng vang lên giọng nói của Bế Phi nương nương: "Đạo Tôn, bọn họ mà đi, ta sợ tương lai Tam giới sẽ trở thành một Bỉ Ngạn khác. Năm đó khi Bỉ Ngạn mắc cạn, đạo pháp của kẻ này rất thấp, chúng ta truyền thụ Đạo pháp, lúc này Bỉ Ngạn mới hưng thịnh cường đại. Bọn họ không muốn báo ân, ngược lại còn hạ sát thủ với chúng ta, đến mức gần như diệt sạch Thiên Cảnh!"