Chương 2518 Uy năng khôn lường 3
Hỗn Độn Đạo Chủ, Ngọc Khê Tử nói: "Đạo Tôn, Đạo Chủ chúng ta nguyện ngăn cản kiếp vận cho chúng sinh, lấy đại đạo của chúng ta làm động uyên, che chở cho chúng sinh, vượt qua lần tịch diệt này. Đến lúc đó, khai thiên tích địa, tái diễn hồng hoang."
Đạo Tôn lắc đầu, âm thanh vang dội, át lời nghị luận của mọi người rồi nói: "Kéo theo trận Tịch Diệt Kiếp này, là một đợt đại đạo triều tịch. Lần triều tịch này, tất cả thiên địa đại đạo đều sẽ tiêu tan đạo lực, đã không còn sức chống lại.Tịch Diệt Kiếp "
Vô Cực Đạo Chủ Sầm Khê Tử nhíu mày hỏi: "Hỗn Độn Hồng Mông, Vô Cực Thái Nhất, Tịch Diệt, năm loại đại đạo không nằm trong thiên địa đại đạo, có bị ảnh hưởng hay không?"
Đạo Tôn nói: "Dưới cơn triều tịch, tất cả đã không còn, không phân biệt là Hỗn Độn Hồng Mông, vẫn bị tịch diệt."
Chúng Đạo Chủ kinh ngạc khó hiểu.
Đạo Tôn nói: "Lần này ta truyền đạo, truyền thụ sở ngộ cả đời mình, chính là phải rời khỏi Thiên Cảnh, đi vào trong Hỗn Độn Hải tìm kiếm đáp án, hy vọng có thể dùng thời gian mấy chục ức năm này, tìm được biện pháp giải cứu Thiên Cảnh. Chư quân, sau khi ta đi..."
Hắn khẽ nhíu mày, không biết nên nói tiếp hay không.
Một lúc lâu sau, Đạo Tôn nói: "Sau khi ta đi, các vị tận lực giảm bớt nhân quả thiên địa, trả lại nhân quả cho thiên địa."
Các vị Đạo Chủ giật mình, cẩn thận phỏng đoán hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
Kiếp Vận Đạo Chủ Hải Ninh Tử dò hỏi: "Đạo Tôn, có pháp môn giải cứu hay không?"
Đạo Tôn lắc đầu, thở dài rồi nói: "Ta cũng đang nghĩ pháp môn giải cứu, nhưng ta đã thăm dò vạn ức tương lai của Thiên Cảnh, đều là tử cục. Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ lập tức xuất phát!"
Đạo Tôn lại căn dặn một phen, lúc này mới chuẩn bị khởi hành, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt nhìn về phía hai người Hứa Ứng Tổ Thần, thầm giật mình, chỉ thấy hai người này đã rời đi từ lúc nào chẳng hay.
"Hai người này có lai lịch gì?"
Hứa Ứng và Tổ Thần đứng trên thuyền lầu Thúy Nham, thuyền lầu chạy về phía Hỗn Độn Hải bên ngoài Thiên Cảnh.
"Không ngờ Đạo Tôn lại là một người tốt suy nghĩ cho Thiên Cảnh."
Tổ Thần cảm khái nói: "Ta còn tưởng rằng vì đạt thành mục đích bản thân, hắn không từ thủ đoạn nào."
Hứa Ứng cười nói: "Đối phương có là giai nhân thì vẫn là kẻ thù của ta. Trong mắt người Tam giới, ta là Hứa Đạo Tổ, trong mắt người của Bỉ Ngạn, chẳng lẽ ta không phải là loại đê tiện không việc ác nào không làm?"
Tổ Thần cười ha hả.
Thuyền lầu dần dần rời khỏi Thiên Cảnh, đi tới bên cạnh Hỗn Độn Hải.
Tổ Thần nhớ tới một chuyện nói: "Đạo Tôn tìm kiếm vạn ức loại tương lai, trước sau vẫn không thể tìm được sinh lộ. Chẳng lẽ Tịch Diệt Kiếp và đại đạo triều tịch cùng nhau hàng lâm, thật sự khó giải như vậy ư?"
"Có cách giải, nhưng chỉ có thể tự cứu mình, không cách nào cứu người."
Hứa Ứng không cần nghĩ ngợi nói: "Cửu Đạo Tuần Chứng là có thể tự cứu mình."
Y vừa nói tới chỗ này thì đột nhiên sau lưng vang lên một âm thanh, giọng nói rõ ràng truyền vào tai bọn họ: "Cửu Đạo Tuần Chứng, có thể tự cứu? Cung Đạo Xuyên, đa tạ hai vị đạo huynh chỉ điểm!"
"Đạo Tôn!"
Trong lòng Hứa Ứng giật thót, muốn quay đầu, lại nghĩ tới tướng mạo hai người mình đã khôi phục, nếu đối mặt với Đạo Tôn không biết sẽ dẫn tới biến cố gì!
Y đang định phân phó Tổ Thần không nên quay đầu lại thì Tổ Thần đã quay đầu, cách một tầng hỗn độn mênh mông, đối diện với thiếu niên áo vàng trên một chiếc thuyền lầu khác.
Thiếu niên áo vàng kia chính là Đạo Tôn, bộ dáng tuấn lãng, khống chế thuyền lầu chạy về phía bọn họ, cất cao giọng nói: "Hai vị đạo hữu dừng bước, Cung Đạo Xuyên cầu kiến!"
"Tổ Thần, đừng nói!"
Hứa Ứng lặng lẽ truyền âm, khống chế thuyền lầu Thúy Nham, chạy vào Hỗn Độn Hải, cười ha hả nói: "Con rơi của Đạo Minh, đâu cần gặp lại?"
Đạo Tôn vốn định đuổi theo, truy hỏi đến cùng, nghe vậy tâm thần chấn động mãnh liệt, dừng thuyền lại, sắc mặt âm trầm bất định. Hắn ta đang muốn đuổi theo thuyền lầu của Hứa Ứng, chiếc thuyền kia đã bỏ trốn mất dạng, không biết tung tích.
"Hắn là người trong Đạo Minh?"
Đạo Tôn trong lòng sợ hãi, hạ giọng nói, "Ta chạy trốn hơn mười ức năm, vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của Đạo Minh sao?"
Hắn rùng mình một cái, điều khiển thuyền lầu vội vã rời đi.
Hứa Ứng và Tổ Thần cắt đuôi được Đạo Tôn, thấy hắn không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. "Lần này Đạo Tôn ra biển chắc chắn là vì du lịch khắp Hỗn Độn Hải. Năm xưa khi du lịch qua Hỗn Độn Hải, hắn gặp được một tồn tại cường đại, nói cho hắn biết bên ngoài Hỗn Độn Hải có đại hư không."
Hứa Ứng thầm nghĩ: "Hiện tại Đạo Tôn cũng đã tu vi đại thành, là Đại Đạo Chủ!"
Đột nhiên phía trước lại có một chiếc thuyền lầu lọt vào tầm mắt bọn họ!