← Quay lại trang sách

Chương 2669 Bỉ Ngạn hồi quang 4

Hứa Ứng chập trùng theo sóng lớn Hỗn Độn Hải mà, lúc này y thấy được một bản thân khác.

Trong đạo quang, một Hứa Ứng và Tổ Thần khác đang cầm Khai Nguyên thần phủ trong tay, đang mở Bỉ Ngạn Hồng Nguyên Bỉ Ngạn, khi luồng ánh sáng khai thiên tích địa kia bùng nổ, thiên địa đại đạo theo đó mà sinh ra, ức vạn ngôi sao, vô lượng tinh hà, nhân gian Bỉ Ngạn, theo đó hiển hiện.

Sóng lớn của Hỗn Độn Hải dâng trào, mang theo Hứa Ứng, Quả Chuông và hoa sen Hỗn Độn rơi vào vực gợn sóng, bọn họ lại nhìn thấy Cổ Thần của Bỉ Ngạn sinh ra trong tinh không, Nguyên thần La Thái Tông thức tỉnh đầu tiên vũ trụ, mở ra ách thống trị của hắn.

Sóng biển như dòng sông thời gian, đẩy đem bọn Hứa Ứng lên đỉnh sóng, bọn họ lại tiến vào thời đại La Thái Tông thống trị, từng vị từng vị Cổ Thần cường đại hùng vĩ, điều khiển nhân gian, đùa bỡn nhân gian.

Các quốc gia giao chiến, chém giết giặc cướp, xem như tế phẩm, hiến tế chư thần, thường thường xương trắng chất đầy, thi tích như núi.

Hương khói nồng đậm hình thành cột khí, mây mù kéo thẳng trời xanh.

Sóng lớn thời gian trào dâng, trải qua hơn bốn mươi ức năm thời gian, Hứa Ứng lại thấy được Đạo Tôn lẻn vào Bỉ Ngạn, như một quan sát người, theo dõi tất cả trong Bỉ Ngạn.

Lần này Bỉ Ngạn hồi quang phản chiếu, chỉ trong chớp mắt, lập tức Đạo Tôn rời đi.

Theo đó lịch sử cũng xuất hiện biến hóa, Thiên Cảnh Bỉ Ngạn mắc cạn, Thiên Cảnh cầu đạo, thịnh hội Quỳnh Hoa đảo, Thiên Cảnh đồ sát. Trong một ức năm cuối cùng này, rất nhiều gương mặt quen thuộc hiện ra, Thái Nhất, Hạo Điển, Hoa Thịnh Thịnh, La Thế Tông, La Thái Tông, Lâm Truyền Đình, Thiên Thành Tử...

Hứa Ứng ổn định thân hình, đứng trong hỗn độn, nhìn bốn phía hồi quang, Hồi quang xung quanh vẫn đang kéo dài về phía trước, đủ loại tương lai chưa từng phát sinh cũng được chiếu rọi ra, biến thành hình chiếu chồng chất trong Hỗn Độn Hải.

Đột nhiên, gương mặt của Đạo Tôn lọt vào tầm mắt của hắn, Đạo Tôn đi về phía bên này, cũng đang quan sát lịch sử của Bỉ Ngạn.

Hứa Ứng trong lòng khẽ động, đi ra phía trước, bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn trên người một vị giai nhân.

Đó là Cung Tiệp Huyên, là con gái của Đạo Tôn.

"Cung Tiệp Huyên? Tịch Diệt Kiếp của Bỉ Ngạn lần này, không nhìn thấy cô ấy." Hứa Ứng giật mình.

Nhưng vào lúc này y nghe thấy tiếng đàn kỳ lạ, tiếng đàn này đến từ trong Hỗn Độn Hải, nơi tiếng đàn vang lên có ánh tím lấp lánh, ẩn chứa đạo âm Hồng Mông kỳ diệu.

"Một vị Hồng Mông Đạo Chủ?"

Hứa Ứng bỏ lại Đạo Tôn, đi men theo tiếng đàn, chỉ thấy trong hỗn độn tử khí mịt mờ, một vị Thánh tộc Bán Thần của Bỉ Ngạn ngồi trong tầng tầng ánh sáng hồi quang phản chiếu, khẽ vuốt dây đàn.

Tiếng đàn trầm thấp nghẹn ngào, như đang thổ lộ bi ca về quá khứ cBỉ Ngạn.

Hứa Ứng tiến tới, nam tử Bỉ Ngạn đánh cổ cầm kia thấy y tiếp cận, ngừng đàn, đứng dậy chào.

Hứa Ứng đấp lễ nói: "Đạo hữu, ngươi là Hồng Mông Đạo Chủ?"

Nam tử Bỉ Ngạn gật đầu nói: "Ta là Đạo Chủ tương lai của Bỉ Ngạn, quá khứ của Bỉ Ngạn đột nhiên sụp đổ, ta tu luyện Hồng Mông đại đạo, thời không phá diệt đạo ta Bất Hủ, bị cuốn tới lúc này."

Hứa Ứng đang muốn tiếp tục hỏi thăm, thì lúc này giọng nói của Đạo Tôn vang lên: "Ngươi tên là gì?"

Hứa Ứng trong lòng căng thẳng, lập tức nghiêng người, chỉ thấy Đạo Tôn chậm rãi đi tới từ phía sau, sắc mặt không buồn không vui.

Hồng Mông Đạo Chủ của Bỉ Ngạn nói: "Tại hạ Mặc Phi Ân."

Đạo Tôn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Cung Tiệp Huyên trong hồi quang phản chiếu, lẩm bẩm nói: "Mặc Phi Ân, chẳng lẽ nguyên nhân, khà khà, khà khà, thì ra là thế... Ta hủy tương lai của ngươi, ngươi đoạn hậu nhân của ta..."

Trong lòng của hắn đột nhiên sinh ra một cỗ lệ khí.

Hứa Ứng nhìn Mặc Phi Ân, dò hỏi: "Mặc đạo hữu, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

"Tưởng nhớ một cô nương."

Mặc Phi Ân thành thật nói, "Cô ấy cũng tu hành Hồng Mông đại đạo, lúc Tịch Diệt Kiếp đến, ta cùng cô quyết chiến sinh tử, ta may mắn thắng được. Nhưng ta và cô âys không oán không thù, không biết vì sao lại gặp cô ấy, cũng không biết vì sao cô ấy cũng tu hành Hồng Mông. Nay Bỉ Ngạn đã bị phá hủy, ta cho nên tới đây để tế lễ cô ấy."

Tận thế mênh mông, hai vị Đạo Chủ xưa nay không quen biết liều mạng chiến đấu, vì cầu một chút sinh cơ, cuối cùng một thân tử đạo tiêu, tác thành sinh cơ cho người còn lại.

Hứa Ứng liếc mắt nhìn Đạo Tôn một cái, Đạo Tôn lại không lạnh lùng hạ thủ với Mặc Phi Ân mà là xoay người rời đi, đi về hướng đạo quán của Đạo Tịch Chân Quân.

Hứa Ứng cười nói: "Mặc huynh đệ, ngươi vừa thoát một kiếp."

Mặc Phi Ân không hiểu ý nói: "Vị huynh đài này, xin hỏi ngươi là?"

"Ta tên là Hứa Ứng."