← Quay lại trang sách

Chương 2693 Trong điện của ngươi có đại nhân vật 3

Nói cách khác, quả chuông của Hỗn Độn Chủ dùng sức một người mà chống lại toàn bộ Đạo Minh, hơn nữa Đạo Minh không thể làm gì?" Hứa Ứng hấp háy mắt mấy cái.

Ôn Nam Huân trừng mắt nhìn y một cái, cười lạnh nói: "Điện chủ của Đạo Minh ta, phần nhiều là tồn tại ở tận cùng đại đạo, Minh chủ càng sâu không lường được, sao lại e ngại Hỗn Độn chung? Hứa đạo hữu, nếu ngươi không giữ mồm giữ miệng thì đừng có tới Đạo Minh, tới cũng chỉ toi công!"

Hứa Ứng cáo tội, vạn phần chân thành nói: "Ta là man di, không hiểu lễ nghĩa, kính xin Nam Huân cô nương thứ lỗi."

Ôn Nam Huân đang muốn nói chuyện, đột nhiên tiên điện rung chuyển kịch liệt, sắc mặt thiếu nữ này khẽ biến, đi ra ngoài điện, nhìn lướt qua bốn phía, giận dữ nói: "Lại là những sinh vật hỗn độn này! Đi ra, đi ra!"

Hứa Ứng nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy rất nhiều sinh vật hỗn độn như rùa mà không phải rùa bơi lội quanh tiên điện.

Những sinh vật hỗn độn này vô cùng khổng lồ, lớn hơn vô số lần so với tiên điện, lúc bơi qua tiên điện thì tiên điện bị xung kích lắc lư bất định.

Ôn Nam Huân vội vàng điều động tiên điện, ý đồ lao ra khỏi vòng vây của những sinh vật hỗn độn này. Có điều tốc độ của tiên điện tuy nhanh, tránh né cũng không chậm, nhưng tiên điện phảng phất như tiến vào trong dòng chảy của sinh vật hỗn độn di chuyển, vô luận bay đến nơi nào đều có sinh vật hỗn độn rất lớn đang ngao du.

Tiên điện bị va đụng, khó có thể ổn định, hai người một chuông trong điện cũng bị xóc nảy va đập, Hứa Ứng vội vàng nói: "Hạ tiên điện xuống lưng sinh vật hỗn độn!"

Ôn Nam Huân theo lời điều khiển tiên điện, hạ vào trên lưng một sinh vật hỗn độn, đột nhiên xung quanh ổn định trở lại, sinh vật hỗn độn kia chở bọn họ theo dòng chảy của Hỗn Độn Hải.

"Tại sao những sinh vật hỗn độn này lại đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy?"

Ôn Nam Huân kinh ngạc không thôi, lẩm bẩm nói: "Thời kỳ bình thường, thấy một sinh vật hỗn độn này thôi cũng hiếm, bây giờ lại có mấy ngàn con di chuyển trong Hỗn Độn Hải! Lẽ nào trong Hỗn Độn Hải đã xảy ra đại sự gì?"

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng chuông, sắc mặt Ôn Nam Huân lập tức thay đổi: "Những sinh vật hỗn độn này đang chở bọn ta, bay về phía Hỗn Độn chung!"

Cô nắm bắt thời cơ cực kỳ nhanh, đợi khi sinh vật hỗn độn kia chở bọn họ tới bên rìa dòng chảy, lập tức điều khiển tiên điện xông ra ngoài, tránh né từng sinh vật hỗn độn.

Còn những sinh vật hỗn độn cũng phá tan dòng chảy của Hỗn Độn Hải, đuổi theo bọn họ.

Ôn Nam Huân khống chế tiên điện, trốn đông trốn tây, qua một lúc lâu, cuối cùng cũng cắt đuôi được những sinh vật hỗn độn này.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nghi hoặc không thôi, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, vì sao những sinh vật hỗn độn này lại ngăn cản chúng ta? Đúng là kỳ quái..."

Hứa Ứng cũng kinh ngạc không thôi, lần trước khi y tìm hiểu nếp nhăn mặt ngoài Quả Chuông, cũng gặp phải sinh vật hỗn độn.

Những sinh vật hỗn độn này hệt như từng con cá to xác đầy hiếu kỳ, vây quanh thuyền lầu của y, quan sát y tìm hiểu Hỗn Độn đại đạo.

"Chẳng lẽ Hỗn Độn chung xuất hiện, cùng với những sinh vật hỗn độn này chặn đường, đều có liên quan tới ta..."

Hứa Ứng vừa nghĩ đến đây, đột nhiên Ôn Nam Huân nói: "Chắc chắn chuyện này có liên quan đến Chung đạo huynh!"

Hứa Ứng kinh ngạc nhìn thiếu nữ này, có phần không khó hiểu.

Ôn Nam Huân nghiêm mặt nói: "Chung đạo huynh là Đạo Tổ pháp bảo, người khai sáng ra pháp bảo tu chân, là truyền thừa mà Hỗn Độn Hải chưa từng có, trên người còn có ấn ký của Hỗn Độn chung. Cho nên, Hỗn Độn Chủ nhớ mãi không quên, nhất định phải lấy được nó! Hỗn Độn Chủ cũng sợ Hỗn Độn chung của hắn nhận được chân truyền của Chung đạo huynh!"

Hứa Ứng suy nghĩ một lúc, lời của Ôn Nam Huân cũng có vài phần đạo lý.

Ôn Nam Huân nhìn về phía Hứa Ứng, nghiêm mặt nói: "Hứa đạo hữu, Chung đạo huynh hết sức quan trọng, chúng ta nhất định phải đưa hắn đến Đại Không Minh Cảnh! Cho dù hy sinh tính mạng của ta và ngươi cũng không tiếc! Nếu ta đoán không sai, chắc chắn trên chặng đường phía trước còn có hung hiểm!"

Hứa Ứng trong lòng lo lắng nói: "Nam Xuân, trước tiên hy sinh ngươi hay là hy sinh ta?"

Ôn Nam Huân nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi biết Đại Không Minh Cảnh đi đường nào không?"

Hứa Ứng lắc đầu.

Ôn Nam Huân càng thêm ôn nhu nói: "Đạo hữu hy sinh, thiếp thân và Chung đạo huynh nhất định ghi nhớ trong lòng. Những người không quá quan trọng như chúng ta, không phải nên hi sinh vì Đạo Minh sao?"

"A Ứng, ngươi cứ yên tâm đi đi." Quả Chuông leng keng cười nói.

Hứa Ứng sắc mặt tối sầm, không để ý đến bọn họ.

Ôn Nam Huân nhận định Quả Chuông chính là người mà Hỗn Độn chung và sinh vật hỗn độn muốn có, càng thêm căng thẳng, thời khắc chú ý động tĩnh bốn phía.