Chương 2694 Nên như thế 1
Tiên điện phi hành trong Hỗn Độn Hải, thời gian rất lâu sau này cũng chưa từng gặp hung hiểm, Ôn Nam Huân hơi yên tâm một chút.
Không ngờ khoảnh khắc sau, chỉ nghe một âm thanh vang lên từ chỗ sâu trong Hỗn Độn Hải: "Tiểu cô nương, lưu lại khách quý trong điện, Thân mỗ có thể tha cho ngươi một con đường sống."
"Thân mỗ?"
Sắc mặt Ôn Nam Huân đột nhiên biến đổi, âm thầm kêu khổ, nói nhỏ với Hứa Ứng: "Không xong! Thân mỗ này nhất định là tội phạm quan trọng bị Đạo Minh truy nã bao nhiêu ức năm, cũng chưa từng bắt được, Thân Đồ Luân!"
Hứa Ứng vạn phần kinh ngạc nói: "Thân Đồ Luân? Ta đã nghe qua danh hiệu của hắn! Năm đó, hắn và Khuất Hoằng bái kiến Tả Liễn của Linh giới, hợp lực với Tả Liễn khai sáng ra linh văn! Hắn là một trong những thủ lĩnh phản kháng lại Đạo Minh!"
Y chỉ biết chuyện Thân Đồ Luân ở Linh giới chứ không biết nhiều về quá khứ của vị cường giả này.
Hỗn Độn chi khí ở phía trước đột nhiên dạt sang bốn phía, ánh sáng chiếu rọi, chỉ thấy từng vệt linh quang đan xen vào nhau tạo thành một gốc thần thụ trong Hỗn Độn Hải.
Thần thụ vô cùng lớn nhưng cành cây không nhiều, trong đó có một cành cây kéo dài về phía trước, một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên lá cây đằng trước nhất, đạo lực quanh thân khuấy động, ánh mắt nhìn vào trên tiên điện, trong mắt không có bao nhiêu tình cảm.
Ôn Nam Huân căng thẳng vạn phần, âm thanh hạ giọng nói: "Rốt cuộc Chung đạo huynh có lai lịch gì? Ngay cả Ma Vương Thân Đồ Luân cũng đích thân xuất mã..."
Hai chân của cô có chút run rẩy, Thân Đồ Luân là phản tặc chỉ cấp Điện chủ mới có thể tiếp xúc được, không ngờ lại tự mình xuất thủ, chặn tòa tiên điện nho nhỏ này của cô!
Ôn Nam Huân âm thầm kêu khổ, cho rằng mình chết chắc không thể nghi ngờ, đột nhiên bên trong Hỗn Độn Hải lại nổi sóng lớn, lại có một lục địa cổ xưa bị ăn mòn đến chỉ còn lại có một nửa đang di chuyển đến bên này, đẩy Hỗn Độn chi khí ra.
Lục địa cổ xưa kia chính là mảnh vỡ của một vũ trụ, nhưng kỳ quái chính là trên di tích lại còn có Hồng Nguyên chưa hoàn toàn tản đi, vẫn bức lui Hỗn Độn chi khí, hình thành thời không bên trong!
Loại hiện tượng này, trong Hỗn Độn Hải cũng thập phần hiếm thấy.
Thân Đồ Luân nhìn về phía mảnh vũ trụ cổ xưa đột nhiên xuất hiện này, khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Loại bại hoại của Đạo Minh, cần gì giả thần giả quỷ?"
Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên thấy dưới tòa đại lục kia có một sinh vật hỗn độn như ba ba mà không phải ba ba, như rùa mà không phải rùa, đang bơi ra.
Sinh vật hỗn độn kia không để ý tới mọi người mà bơi vào trong di tích vũ trụ cổ xưa kia, vừa mới tiến vào lục địa kia đã thấy ba ba kia nhiên lột xác khỏi hình thái của một sinh vật hỗn độn, hóa thành một gã cao to tướng mạo đường đường, dáng người khôi ngô.
"Ha ha ha ha! Thân Đồ Luân, có nhận ra Hỗn Độn Điện chủ Hồn Truân Sinh không?" Gã cao to kia cười nói.
"Con rùa này biến thành người rồi!" Quả Chuông hoảng sợ nói.
Hồn Truân Sinh nhìn về phía nó, ánh mắt lành tanh.
Quả Chuông run lên cầm cập, nhỏ giọng nói: "Ứng gia, có phải ta nói sai cái gì không?"
"Ta cảm thấy là con rùa đen." Hứa Ứng nói.
"Hiểu rồi là con rùa đen!"
Quả Chuông, "Con rùa đen kia có thể rúc đầu vào bên trong cái vỏ, con rùa này không thể!"
Hai người tranh luận, Hồn Truân Sinh cực kỳ tức giận, thầm nghĩ: "Hai con rùa đen này nói linh tinh sau lưng ta! Trong bọn chúng có một người là đại nhân vật, người khác có cũng được mà không có cũng không sao, lát nữa giết gà dọa khỉ xử lý một người..."
Hứa Ứng và Quả Chuông chen chúc ở cửa tiên điện, nhìn ra ngoài, hoàn toàn biết đã đắc tội với Điện chủ hỗn độn của Đạo Minh.
Hứa Ứng nói nhỏ: "Người này tinh thông biến hóa hỗn độn, có thể hóa thành sinh vật hỗn độn, sau đó biến thành người. Nhưng sao hắn có thể tránh được ý thức hỗn độn?"
Y không hiểu nổi.
Tu luyện Hỗn Độn đại đạo cũng nguy hiểm như tu luyện Tịch Diệt đại đạo, khi tu luyện Tịch Diệt đại đạo đến cao thâm sẽ không thể khống chế Tịch Diệt đại đạo, bản thân nhập tịch mà chết, bị luyện đến hồn phách chân linh cũng không còn tồn tại!
Đáng sợ hơn chính là đạo tâm tịch diệt, đạo tâm nhập tịch sau đó ngay cả dục vọng muốn sống cũng không còn, trực tiếp tử vong.
Mà Hỗn Độn đại đạo cũng như thế.
Ý thức trong trạng thái hỗn độn cũng thuộc về hỗn độn, không có tư tưởng, không có ý thức, không có bản thân, u mê ngây ngốc.
Người hóa thành trạng thái hỗn độn, gần như không cách nào khôi phục!
Nhưng cái tên Hồn Truân Sinh này lại hóa thành sinh vật hỗn độn, hơn nữa còn từ sinh vật hỗn độn trở về hình người, hiển nhiên trình độ Hỗn Độn chi đạo đã đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi!
"Lẽ nào hắn đã đứng ở tận cùng Hỗn Độn đại đạo?" Hứa Ứng nhìn xung quanh, thầm nghĩ trong lòng.