← Quay lại trang sách

Chương 2761 Hồng Mông Vô Lượng kiếp kinh 1

Bốn phía xe kéo lơ lửng mây lành, coi nhưu điểm xuyết, trước sau trái phải đều treo đèn lồng, phía sau xe dựng tinh kỳ, lấy đạo làm văn, viết đạo văn "Phong Lôi Tương Tòng" bằng đạo văn của các văn minh khác nhau.

Trên con voi trắng kia có hơn mười người hầu, tu vi khá cao thâm, cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Ứng.

Trong đó có mấy ông lão tu vi càng thêm hùng hồn, Hứa Ứng thậm chí cảm thấy Hỗn Nguyên Bất Nhị Pháp Môn của mấy người này, chỉ e đã tu luyện đến cấp độ ngũ đạo viên mãn!

"Năm loại Tiên Thiên đại đạo được tu luyện viên mãn, nữ tử này có lai lịch gì?" Hứa Ứng nghi hoặc không thôi.

Hỗn Nguyên Bất Nhị Pháp Môn là phương pháp tu hành của Hỗn Nguyên tiên triều, không đi hướng tuần chứng, mà là tới tận cùng một môn Tiên Thiên đại đạo, tu luyện tới cực hạn rồi mới đi tu luyện Tiên Thiên đại đạo khác, dùng cách này để đạt tới Tiên Thiên chân thật.

Loại phương pháp tu hành này, cảnh giới tương đồng thì uy lực càng mạnh hơn, nhưng tu hành thật sự quá chậm.

Ân Trọng tu luyện hai môn đại đạo Hỗn Độn và Hồng Mông tới cảnh giới Đạo Chủ viên mãn, luận về tu vi thực lực thì y cũng có thể sánh ngang với cao thủ Thất Đạo Tuần Chứng của Đạo Minh!

Mà trên chiếc xe này lại có tồn tại viên mãn năm loại Tiên Thiên đại đạo, khiến Hứa Ứng hết sức kinh ngạc.

"Chẳng lẽ nơi này là Hỗn Nguyên tiên triều? Ta vô tình xâm nhập nơi này, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao? Có điều, hôm nay đám người Đế Thần đều trong Hỗn Độn Hải tìm kiếm tung tích của ta, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Trong Hỗn Nguyên tiên triều, chắc cũng không ai biết thân phận của ta!"

Hứa Ứng thoáng yên tâm.

Cô gái áo đen vốn có làn da rất trắng, lại mặc đồ đen, càng khiến da thịt trắng trẻo hơn tuyết, dò xét Hứa Ứng mấy lần, ánh mắt nhìn vào quan tài đen sau lưng Hứa Ứng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Hỗn Nguyên Tiên Đế là mấy vạn vũ trụ Tiên triều tuyển ra người mạnh nhất, mặc dù ta có lòng trở thành Tiên Đế, nhưng chỉ e thực lực không đủ."

Cô cười nói: "Huống chi trở thành Hỗn Nguyên Tiên Đế, ta nhất định phải trả giá bằng tính mạng, ta nhát gan, bởi vậy chỉ tới xem chuyện vui."

Sắc mặt Hứa Ứng nghiêm nghị nói: "Vì cầu đế vị, há lại đáng tiếc mạng?"

Tuy nói như thế, nhưng trong lòng y bất ổn, thầm nghĩ: "Nơi đây không nên ở lâu, ta cần phải rời đi trước khi đám người Đế Thần trở về."

Trong lòng y lại hoang mang vạn phần, Đế Thần rõ ràng cường đại như thế, hơn nữa thoạt nhìn cũng không phải dê xồm, tồn tại như vậy, Tịch Diệt Kiếp cũng không thể làm gì được hắn. Vì sao Hỗn Nguyên tiên triều đã bắt đầu tuyển chọn Hỗn Nguyên Tiên Đế đời kế tiếp?

Hắc y nữ tử liếc nhìn quan tài đen phía sau y một cái, ánh mắt hấp háy, cười nói: "Ngươi nói rất có lý. Hỗn Nguyên Tiên Đế vốn là tồn tại kéo dài tính mạng cho tiên triều, há có thể tiếc mạng? Ta đến từ Túc gia, tên là Túc Hồng Ngọc, xin hỏi lai lịch các hạ?"

"Ký túc hồng lâu, trăng lên mây thu, một nửa rèm châu treo ngọc câu. Túc Hồng Ngọc, đúng là cái tên rất hay."

Hứa Ứng tán thưởng một phen, cười nói: "Tại hạ Hứa Ứng."

Cô gái áo đen Túc Hồng Ngọc thấy y nói chuyện không tầm thường, biết được hàm nghĩa của tên mình, trong lòng bất giác có vài phần hảo cảm, cười nói: "Hứa đạo hữu tài học hơn người, lại có ý chí liều mạng vì Hỗn Nguyên tiên triều, thật khiến người ta khâm phục. Nếu không chê, chúng ta có thể đồng hành."

Hứa Ứng thoáng chần chờ nói: "Ta mang quan tài trên lưng, e sợ đụng phải giai nhân."

Túc Hồng Ngọc vén chuỗi châu, từ trong xe đi ra, cười nói: "Nếu không tiện đến trong xe, chúng ta đi bộ là được."

Hứa Ứng thấy cô thẳng thắn bèn cười nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Hai người kết bạn mà đi, thị vệ tùy tùng Túc gia giảm tốc độ xe kéo đi theo hai người. Trên lưng voi trắng, một ông lão vẻ mặt có phần căng thẳng nói: "Hồng Ngọc, càng tiếp cận Hoàng Cực đế đô, lại càng nguy hiểm. Chúng ta cần tiến vào Đế đô sớm một chút!"

Túc Hồng Ngọc cười nói: "Dọc đường đi đều đã đến rồi, sao phải lo lắng?"

Ánh mắt của cô lại dừng trên quan tài đen phía sau Hứa Ứng, một lát sau mới cười nói: "Hứa huynh, cỗ quan tài này của ngươi không như chuẩn bị cho mình, ngược lại như đã an táng ai trong quan tài,"

Hứa Ứng cười ha hả, trong lòng căng thẳng: "Nữ tử này đã nhìn ra."

Túc Hồng Ngọc thấy y không đáp bèn cười nói: "Thực không dám giấu giếm, trong xe của ta cũng có một cỗ quan tài."

Hứa Ứng kinh ngạc, lườm cô một cái, vẫn không mở miệng.