Chương 2814 Hỗn Độn Chủ hiện thân 3
Không biết qua bao lâu, Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương nhận thấy Hỗn Độn chung bỗng nhiên dừng lại, sau đó bọn họ không khống chế được mình bay ra khỏi vũ trụ trong chuông.
Đợi khi đến nơi, Hứa Ứng còn chưa kịp chào Hỗn Độn chung thì đã thấy trên mặt đất cắm một thanh đao gãy khổng lồ, chuôi đao đâm xuyên trời cao, chỗ lưỡi đao đâm xuống như một vũng nước biếc.
Thanh đao này, Hứa Ứng đã từng gặp qua.
Thanh đao này khắc ở tận cùng đại đạo, là thứ Hứa Ứng nhìn thấy lúc tu tập Luân Hồi đại đạo, treo sau lưng một bóng người cao lớn thô kệch.
Mà thân hình này, toàn thân bao phủ trong Cửu Đạo Luân Hồi, tựa như một cái bóng cực lớn, đứng sừng sững ở phía sau đám người Cố Đạo Sinh.
Cảnh tượng kia đã từng mang đến cho Hứa Ứng một chấn động lớn, khiến y ý thức được tận cùng đại đạo cũng phân mạnh yếu, cũng phân ra đại đạo cao thấp.
Mà bây giờ, thanh trường đao đang cắm trước mặt bọn họ!
Một cỗ đao khí khó có thể tưởng tượng ập thẳng vào mặt, nồng nặc xung quanh, tràn ngập trong thời không, đi qua mỗi một góc quá khứ tương lai.
Trong luồng đao khí kia ẩn giấu một loại tinh thần, tinh thần phấn chấn chiến đấu trên trời dưới đất, vĩnh viễn không chịu thua, vĩnh viễn không nhận thua!
Hứa Ứng tiếp xúc với luồng đao khí kia, lập tức có một loại cảm giác đổ dầu vào lửa, ập thẳng vào mặt, khiến cho người nhiệt huyết sôi trào!
"Ta thấy thanh đao này ở tận cùng đại đạo, nói rõ tuy đao này đã đứt, nhưng nó vẫn còn sống."
Hứa Ứng nghĩ tới đây, đột nhiên nhận thấy quan tài đen sau lưng rục rịch, muốn rời đi, phảng phất như không muốn ở lại nơi này.
Trong lòng Hứa Ứng khẽ động: "Hỗn Độn chung đưa chúng ta đến nơi đây làm gì? Chẳng lẽ tồn tại trong quan tài màu đen và chủ nhân đao này, có một loại liên hệ nào đó?"
Nguyên Vị Ương ngẩng đầu nhìn thanh đao này, một lát sau, cô quay đầu lại nhìn về phía khe nứt lớn trong Hỗn Độn Hải, nhẹ nhàng nói: "A Ứng chàng xem, hình như hướng của lưỡi đao này chính là hướng đi của khe nứt."
Hứa Ứng tỉnh táo lại, nhìn lại đao gãy một chút, lại nhìn khe nứt lớn trong Hỗn Độn Hải, quả nhiên lưỡi đao chỉ theo đúng hướng của khe nứt lớn.
Chỉ có điều khe nứt này hầu như đã xé rách Hỗn Độn Hải, kéo dài không biết bao nhiêu ức vạn dặm, có nhét tất cả vũ trụ dưới quyền Hỗn Nguyên tiên triều vào trong, chỉ e cũng không thể lấp đầy!
Lạch trời như thế, há lại do sức người tạo nên?
Hứa Ứng cố gắng tưởng tượng ra uy thế của đao này, nhưng cho dù là dùng hết tâm trí để tưởng tượng, cũng rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng sáng lạn của đao này.
"Vị Ương, Hư Không đại đạo của nàng có thể xé rách Hỗn Độn Hải không?" Y hỏi.
"Có thể xé mở, nhưng kém quá xa khe nứt này."
Nguyên Vị Ương lắc đầu nói: "Hơn nữa hư không sẽ nhanh chóng bị Hỗn Độn Hải trấn áp, một lần nữa hợp lại. Ta không có cách nào khiến một vết rách như vậy tồn tại vĩnh viễn trong Hỗn Độn Hải."
Hứa Ứng thở hắt một hơi, nếu khe nứt lớn trong Hỗn Độn Hải thật sự do con người làm ra, như vậy chỉ e chiến lực của người này đã đạt đến trình độ y không cách nào tưởng tượng!
Đúng vào lúc này, Hỗn Độn chung bay xuống, hóa thành một quả chuông vàng cao không tới một thước.
Phía sau Hứa Ứng, quan tài màu đen đột nhiên buông lỏng xiềng xích trói buộc của Hứa Ứng, bồng bềnh trong không trung, giằng co cùng quả chuông vàng này.
Hai món bảo vật này như đã quen nhau từ lâu, sớm có ân oán, hiện tại quan tài màu đen bị ép đến đường cùng, dứt khoát định đánh một trận sống mái với chuông vàng.
Sát ý bốn phía dần dần dâng lên.
Hiện giờ trên Hỗn Độn chung có thêm rất nhiều dấu vết, đó là dấu vết do Đạo Minh Cửu Điện và Đế Thần Thần lưu lại, thương tích của quả chuông này cũng không nhẹ, thực lực không bằng lúc trước.
Quan tài đen từ sau khi bắt cóc Hứa Ứng đã không bị thương, có thể nói dĩ dật đãi lao.
Có điều hai món bảo vật này cũng không lập tức động thủ.
Quan tài đen chỉ là một chiếc quan tài, sợ hãi trước uy lực của Hỗn Độn chung, tương tự Hỗn Độn chung cũng sợ người trong quan tài.
Hứa Ứng lặng lẽ đánh mắt với Nguyên Vị Ương, Nguyên Vị Ương ngầm hiểu ý, hai người không nói một lời đi về phía thanh đao gãy kia.
Vô luận là quan tài màu đen hay là Hỗn Độn chung, đều vượt xa mức độ mà bọn họ có thể đối phó, nếu như hai món dị bảo này động thủ, ắt sẽ vạ lây đến hai tên ruồi muỗi bọn họ.
Ở nơi này, chỉ có phía sau thanh đao gãy kia mới là nơi an toàn!
Đột nhiên thanh đao gãy kia tản mát ra đao khí ngập trời, lại muốn bổ đôi hai người, cực kỳ hung hiểm!
Nhưng cũng may, lưỡi đao gãy này tỏa ra sát ý ngập trời nhưng không phải nhằm vào bọn họ.
Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó nhận ra, sát ý của đao gãy là nhằm vào quan tài đen kia!