← Quay lại trang sách

Chương 2841 Rời khỏi Đạo Minh 2

Nữ tử xinh đẹp kia dừng lại, cầm cây trúc trong tay, cười nói: "Hóa ra là Minh chủ. Minh chủ sao lại hành động vội vàng như vậy? Sao không ngồi xuống ăn mấy quả Hỏa Táo?"

Minh chủ Đạo Minh cười nói: "Không dám quấy rầy. Quan chủ Cẩn Du quan, ta có chuyện quan trọng muốn đi qua nơi này."

Quan chủ Cẩn Du quan cầm theo gậy trúc cười nói: "Minh chủ cứ đi là được."

Minh chủ Đạo Minh nhẹ nhàng hạ thấp người, đi qua bên cạnh Hỏa Táo thụ. Gương mặt hắn mang ý cười, ánh mắt nhìn vào trên tay nắm gậy trúc của Quan chủ Cẩn Du quan, tựa hồ hai tay này là thứ hấp dẫn nhất thế gian.

Quan chủ Cẩn Du quan tay cầm gậy trúc nhẹ nhàng biến hóa phương vị, gậy trúc như một cây thương lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm ra từ trong tay cô, thi triển một đòn sắc bén nhất.

Ánh mắt Minh chủ hấp háy lên, bước chân chậm lại.

Tay của Quan chủ Cẩn Du quan chuyển động trên cây trúc, mỗi một lần di động đều là một lần chiêu pháp biến hóa, khiến cho hắn dần dần cảm thấy cố hết sức.

Sau một lúc lâu, Minh chủ Đạo Minh dừng bước, cười nói: "Quan chủ, chuyện của ta không quan trọng lắm. Cáo từ."

Quan chủ Cẩn Du quan cười nói: "Không tiễn."

"Dừng bước."

Minh chủ Đạo Minh xoay người rời đi, mặt không biểu cảm, hạ giọng nói: "Đại nhân vật."

"Có thể khiến cho Quan chủ Cẩn Du quan tự mình ngăn cản ta, chỉ có đại nhân vật."

Ánh mắt Minh chủ Đạo Minh âm u, trong lòng đã có quyết định: "Trong Đạo Minh cũng chỉ có hắn đáng để Quan chủ Cẩn Du ra tay, tương tự cũng chỉ có Quan chủ Cẩn Du quan mới có thể ngăn cản ta. Chỉ có điều vì sao Quan chủ Cẩn Du quan lại bảo vệ đại nhân vật?"

Ánh mắt của hắn hấp háy: "Lẽ nào cô ta cũng có thể thấy được tương lai của đại nhân vật?"

Ôn Nam Huân mang theo Hứa Ứng tiến vào Anh Hoa giới, đi tới nơi cô sống, du lịch khắp nơi.

Bọn họ đi tới Nam Dung Thiên, chỉ thấy nơi này bảo vật rực rỡ, cảnh sắc tú lệ, khắp nơi tiên sơn, thắng cảnh khắp nơi, rất nhiều tiên nhân lui tới.

Có người ngăn bọn họ lại, dò hỏi: "Các ngươi là người phương nào? Tới Nam Dung Thiên của ta có chuyện gì?"

Ôn Nam Huân nói: "Nam Y có ở không? Ngươi nói với cô ta, nói sư tôn của cô ta đã trở về."

Vị tiên nhân kia nghi hoặc không thôi, dò xét Ôn Nam Huân từ trên xuống dưới, như nhớ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, vội vàng xoay người bay đi về đỉnh núi cao nhất Nam Dung Thiên.

Đột nhiên, hắn lại nhớ tới cái gì, vội vàng bay trở về, cúi đầu chào Ôn Nam Huân, lúc này mới xoay người bay đi.

Quả Chuông kinh ngạc, hỏi: "Ôn nha đầu, đây là nơi ngươi thành đạo sao? Ta thấy tiên nhân nơi đây đa số tu luyện Luân Hồi, rất giống con đường của ngươi."

Ôn Nam Huân nói: "Thành đạo đắc đạo chính ở nơi này."

Không bao lâu sau, chỉ thấy phía trước váy đỏ như mây, một nữ tử Bất Hủ cảnh dẫn theo một đám nữ tử dồn dập phi thân đến, y phục của nữ tử cầm đầu kia, giống hệt như Ôn Nam Huân, cũng cùng một màu đỏ.

Nữ tử kia nhìn thấy Ôn Nam Huân, thân thể run rẩy, vội vàng lễ bái: "Đệ tử Nam Y, bái kiến sư tôn!"

Phía sau cô, rất nhiều nữ tử lần lượt vái xuống, đồng thanh nói: "Đệ tử bái kiến Nam Huân tổ sư!"

Quả Chuông nói nhỏ với Hứa Ứng: "Ôn nha đầu này, địa vị trong Đạo Minh rất bình thường, ngày thường chỉ là một nha đầu làm việc vặt, không ngờ trong vũ trụ này lại là tổ sư một phương, địa vị cực cao."

Hứa Ứng cười nói: "Đạo Minh tuyển chọn tinh anh của các vũ trụ Hỗn Độn Hải, để mình sử dụng, đừng nói đệ tử nội môn nhập thất, cho dù là đệ tử ngoại môn, có người nào không phải là tồn tại cấp Đạo Tổ?"

Y quan sát bốn phía, chỉ thấy thiên địa Nam Dung rộng lớn, là bị người ta khai mở từ trong hư không.

Ôn Nam Huân bảo các cô gái đứng lên, Nam Y đứng dậy, lau đi nước mắt, rưng rưng mang nụ cười nói: "Sư tôn, người rời đi Nam Dung Thiên đã ngàn vạn năm rồi, ngàn vạn năm qua, cũng chưa từng trở về xem qua."

Ôn Nam Huân nghe thấy trong giọng nói của cô có phần u oán nói: "Vi sư cầu đạo ở Đạo Minh, mong chứng được tận cùng đại đạo, đạt được tự tại vô thượng, sao có rảnh rỗi trở về? Lần này cũng là đi ngang qua đây, nên tới xem các con có lười biếng hay không."

Nam Y cười nói: "Ta còn tưởng rằng sư tôn đã quên chúng ta rồi."

Các cô xúm lại với Ôn Nam Huân, lại nhìn thấy Hứa Ứng, cho rằng y là đạo lữ của Ôn Nam Huân, có tiên tử gọi Hứa Ứng là tổ sư công.

Hứa Ứng vội vàng giải thích: "Ta không phải tổ sư công của các ngươi, ta là người hộ đạo cho tổ sư các ngươi."

Các cô nương đưa Ôn Nam Huân đến thiên đình Nam Dung Thiên, lại có không ít tiên nhân đến đây thăm viếng, có vài lão nhân thậm chí tóc trắng xoá, nhìn thấy Ôn Nam Huân, liền là quỳ sụp xuống bái lạy, miệng gọi Đạo Tổ.