← Quay lại trang sách

Chương 2869 Hỗn Độn Hải chi chủ 2

Ngọc Hư Thiên Tôn lắc đầu nói: "Ta và ngài đều không phải loại ngu muội, nhất quyết không thể làm chuyện ngu dốt như vậy."

"Đạo huynh, xin thụ giáo!" Hứa Ứng chỉ cảm thấy hiểu ra, lễ bái từ tận đáy lòng nói.

Đám người Hồn Truân Sinh, Thân Đồ Luân tự mình đứng trên những con đường còn lại, rõ ràng đứng ở bên cạnh bọn họ, lại mắt không nhìn thấy, tai không nghe lọt. Không thấy Hứa Ứng và Ngọc Hư Thiên Tôn, cũng không nghe thấy giọng nói của hai người.

Mọi người thấp thỏm lo âu, đây là một loại cảnh giới mà bọn họ đạt đến tận cùng đại đạo cũng không cách nào lĩnh ngộ, vượt qua nhận thức của bọn họ.

"Minh chủ Đạo Minh, có đạt đến cảnh giới này hay không?"

Trong lòng của Hồn Truân Sinh âm thầm suy đoán: "Chắc chắn Minh chủ Đạo Minh cũng đã đạt tới cảnh giới này, Cửu Đạo Tuần Chứng của hắn cũng đã đại viên mãn, từ Hỗn Độn tuần chứng đến Tịch Diệt, từ Hồng Mông tuần chứng được Hỗn Độn, từ Vô Cực chứng đạo đến Hồng Mông... Thậm chí hắn có thể nghịch chứng, hoàn toàn không vấn đề gì! Chắc chắn hắn cũng..."

Hắn nghĩ tới đây, lại toát ra một ý nghĩ đáng sợ.

Cho dù Cửu Đạo Tuần Chứng của Minh chủ Đạo Minh có chính tông, chỉ e cũng không cảnh giới cao thâm như Ngọc Hư Thiên Tôn này, từ đầu đến cuối vẫn thiếu một chút hỏa hầu.

Lúc này Ngọc Hư Thiên Tôn đã vượt qua nhận thức của hắn ta, mà trong nhận thức của hắn ta, Minh chủ Đạo Minh vẫn còn đó.

Cao thấp đã phân!

"Sau khi đạo huynh đi tới phần mộ vũ trụ báo thù thì sao?" Hứa Ứng dò hỏi.

Ngọc Hư Thiên Tôn cười nói: "Xong chuyện ở đây rồi, tất nhiên là quay về Đại Hư Không, đi tìm kẻ địch của ta. Ta có một cường địch, ẩn thân trong Đại Hư Không, cảnh giới của người này cao xa, vốn dĩ ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng lần này chết rồi sống lại, khiến ta lĩnh ngộ ra đại đạo. Lần này lại đi tìm hắn, ít nhiều cũng khiến hắn trả giá một chút!"

Hứa Ứng không biết kẻ địch của hắn là ai, ánh mắt hấp háy nói: "Đạo huynh sao phải nóng lòng rời khỏi Hỗn Độn Hải? Hỗn Độn Hải này giờ cũng không thái bình, có Đạo Minh quấy phá, Minh chủ Đạo Minh chính là Đế Chiếu của Hỗn Nguyên tiên triều, muốn thu hoạch các đời Tiên Đế, lại muốn diệt sạch vũ trụ khác, triệt để khai mở Hỗn Độn Hải. Nếu đạo huynh là đạo hữu Hỗn Độn Chủ Thái Hoàng, há có thể ngồi yên không để ý đến?"

Ngọc Hư Thiên Tôn thản nhiên nói: "Đương nhiên là ngồi yên không để ý tới. Chẳng lẽ ta còn có thể ra tay giúp Đạo Minh hay sao?"

Hứa Ứng trợn tròn mắt.

Ngọc Hư Thiên Tôn cười nói: "Tôn chỉ của Đạo Minh là triệt để khai mở Hỗn Độn Hải, thấy được đại đạo chân thật, điểm này rất hợp khẩu vị của ta. Năm đó khi không có Đạo Minh, ta khai mở vũ trụ trong Hỗn Độn Hải, nghiệm chứng đủ loại đại đạo vốn chưa từng có, mong chứng được đại đạo chân thật. Nếu không phải Thái Hoàng cản trở, chắc chắn ta sẽ đích thân khai mở Hỗn Độn Hải!"

Trong lời nói của hắn, có một loại cuồng nhiệt đối đạo, đó là một loại tinh thần mong tìm được lời giải, khiến cho người ta khâm phục, nhưng đồng thời lại làm cho người ta sợ hãi.

Trong lòng Hứa Ứng căng thẳng, không đề cập đến chuyện đối phó Đạo Minh nữa, nói: "Đạo huynh, có gì muốn dạy ta?"

Ngọc Hư Thiên Tôn im lặng, một lát sau mới cười nói: "Tu vi và đạo hạnh đến bước như ngươi, cần gì người dạy? Hứa đạo hữu, ngươi tu thành Đạo Chủ, bước ra bước này, không biết đã khiến bao nhiêu người ghen tỵ. Tuy ta hiểu biết nhiều hơn ngươi một chút, nhưng nếu ngươi muốn tìm được ảo diệu của đại đạo chân chính, ngươi cần tới Đại Hư Không một chuyến. Tai nghe là hư ảo, mắt thấy mới là thật."

Hứa Ứng lui mà cầu thứ yếu nói: "Nếu đạo huynh không thể dạy ta, có hay pháp bảo gì tặng hay không?"

Ánh mắt của y rực rỡ, bất giác nhớ tới cảnh tượng sau lưng Ngọc Hư Thiên Tôn hiện ra một cánh cửa bao phủ toàn bộ vũ trụ. Cánh cửa kia, hiển nhiên là một pháp bảo rộng lớn đến khó tin!

"Ta có một cánh cửa, cho ngươi mượn cũng không sao, nhưng trong cánh cửa kia chứa vũ trụ đã sinh dưỡng ta, tạm thời không thể cho ngươi mượn."

Nét mặt Ngọc Hư Thiên Tôn lộ vẻ khó xử nói: "Hay là ta tặng một vũ trụ cho ngươi, để ngươi luyện thành pháp bảo? Hoặc giúp ngươi luyện thành pháp bảo? Không đúng, ngươi đã có. Hoặc là, ta nén vùng biển này thành Hỗn Độn thạch, luyện bảo cho ngươi? Nhưng ngươi cũng không thích, ngươi là Hỗn Độn Chủ, cũng có không ít Hỗn Độn sơn..."

Hắn thật sự khó xử, đột nhiên hai mắt tỏa sáng nói: "Hay là, ta giúp ngươi xử lý những người này, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hứa Ứng cười nói: "Đạo huynh không cần khó xử, chỉ là việc nhỏ, ta còn có thể ứng phó..."

"Vậy là tốt rồi!"

Ngọc Hư Thiên Tôn đột nhiên lái thuyền đi xa, cười nói: "Ta đi đây! Nên đến mộ phần vũ trụ, giải quyết ân oán một chút! Hứa đạo hữu, nếu có duyên tương lai gặp lại trong Đại Hư Không!"