← Quay lại trang sách

Chương 2868 Hỗn Độn Hải chi chủ 1

Bọn họ dồn dập thấy chính mình đại đạo mà mình tu luyện, thấy được tận cùng đại đạo của mình, sau đó nhìn thấy không ngờ con đường này lại kéo dài vô hạn về phía trước!

Mọi người trong lòng kinh hãi và mất mát đến đâu, có thể tưởng tượng được.

Bọn họ vốn cho rằng mình đã đứng ở tận cùng của đại đạo, có thể cười nhạo cả Hỗn Độn Hải, nhưng nhìn thấy người này, lúc này bọn họ mới giật mình, đại đạo có thể có tận cùng, nhưng bọn họ tuyệt đối không đứng ở nơi tận cùng đó!

Nơi bọn họ đứng, chỉ là tận cùng mà bọn họ có thể đạt tới!

Đặc biệt là bọn Hồn Truân Sinh, càng thất hồn lạc phách.

Hỗn Độn đại đạo của hắn chưa tu thành tận cùng đại đạo, cho dù tu thành Cửu Đạo Tuần Chứng, hắn vẫn không thể chứng tới tận cùng Hỗn Độn đại đạo.

Nhưng hiện tại, ánh mắt của hắn nhìn vào trên người nam tử áo xanh kia, chỉ thấy được cảnh giới hắn không cách nào đột phá, không ngờ lại xuất hiện tại tận cùng đại đạo của người khác!

Loại đả kích này, có thể tưởng tượng được.

Chiếc thuyền nhỏ chở nam tử áo xanh này, chạy băng băng đến giữa mọi người, đi về phía Hứa Ứng.

"Ngọc Hư Thiên Tôn..." Giọng nói của Hồn Truân Sinh khàn khàn.

Ánh mắt nam tử áo xanh kia nhìn về phía hắn, chỉ một thoáng đã phảng phất như nhìn thấu triệt toàn bộ quá khứ tương lai của hắn.

Hồn Truân Sinh toát mồ hôi, đứng bất động tại chỗ, chỉ cảm thấy không cách nào nhúc nhích.

Thời điểm ánh mắt của Ngọc Hư Thiên Tôn quét tới, hắn chỉ cảm thấy mình bị hắc ám vô tận bao phủ, một đôi mắt trong bóng tối đang nhìn chăm chú vào mình.

Hắn đã là một trong những tồn tại mạnh mẽ nhất trong Đạo Minh, nhưng đột nhiên phát hiện ra trên đời này còn có điều chưa biết. Hơn nữa, điều này còn đáng sợ đến như vậy!

Chiếc thuyền nhỏ của Ngọc Hư Thiên Tôn chạy đến trước mặt Hứa Ứng, những người khác ai nấy đứng bất động, dưới chân của bọn họ mỗi người đều có một con đường vô tận dẫn tới nơi phương xa.

Đạo của bọn họ, đều trong đạo của Ngọc Hư Thiên Tôn. Sinh tử của bọn họ, đều trong một ý niệm của Ngọc Hư Thiên Tôn.

"Hứa đạo hữu."

Ngọc Hư Thiên Tôn trên mũi thuyền chào: "Đa tạ đạo hữu hô một tiếng, giúp ta có thể phục sinh."

Hứa Ứng vội vàng đáp lễ nói: "Ngọc Hư đạo huynh khách khí. đại đạo của đạo huynh đã là ta không cách nào suy đoán, cho dù không có ta kêu gọi, đạo huynh cũng có thể phục sinh. Giữa đạo huynh và Hỗn Độn Chủ, có ân oán gì không? Tại sao lại đồng quy vu tận?"

Ngọc Hư Thiên Tôn thở dài, có phần tiêu điều nói: "Cũng là quanh năm đánh nhạn bị nhạn mổ mù mắt, mẹ già tám mươi làm nặng gánh hài nhi, thuyền lớn đi mương cũng bị lật. Ta và hắn không ân không oán, quả thực là đạo hữu. Danh nghĩa là luận đạo, quả thật là học tập tham khảo lẫn nhau. Tiếc là số lần luận đạo nhiều, bị người ta để ý."

Hứa Ứng nháy mắt mấy cái nói: "Người nào để ý tới các ngươi?"

Ngọc Hư Thiên Tôn cười nói: "Chỉ là phần mộ vũ trụ mà thôi. Lúc trước ta chỉ khôi phục nguyên thần, không rảnh tính sổ với bọn chúng, bây giờ đã khôi phục lại thân thể và đạo hạnh, lại đi đánh giết bọn chúng. Hứa đạo hữu có muốn đi cùng ta không?"

Hứa Ứng cảnh giác, lắc đầu nói: "Tạm thời ta không thể đi cùng đạo huynh."

Có thể tranh đấu với Ngọc Hư Thiên Tôn, ắt phải là tồn tại tương đương, tu vi cỡ như mình mà tùy tiện xông vào, chỉ sợ rất khó sống sót.

Ngọc Hư Thiên Tôn cũng không cưỡng ép nói: "Ngươi lấy đao tới đây."

Hứa Ứng lấy đao gãy ra, Ngọc Hư Thiên Tôn cầm đao trong tay, đột nhiên phát động, lập tức Cửu Đạo Luân Hồi xoay tròn ong ong, đao gãy đã bổ sung hoàn chỉnh!

"Chung đạo hữu, người hiểu rõ ngươi nhất, không ai qua được đối thủ của ngươi. Đáng tiếc, ta chưa hoàn toàn học hết Dịch chi đạo của ngươi."

Thanh đao gãy hóa thành trường đao nhưng vẫn có một chút lưỡi đao chưa kịp hiện ra.

Hứa Ứng thấy thế, trong lòng khẽ động, y từng học các loại đạo pháp của Hỗn Độn Chủ Thái Hoàng, ngược lại có thể bổ sung một đoạn đao gãy.

Ngọc Hư Thiên Tôn thở dài, giải trừ đạo lực của bản thân, trả lại thanh đao gãy cho Hứa Ứng, lắc đầu nói: "Ngươi cho rằng người có thể phục sinh Thái Hoàng là ta, nên mới đánh thức ta, nhưng thật ra người này là ngươi."

Hứa Ứng lắc đầu nói: "Với tu vi của ta, không cách nào gọi Thái Hoàng trở về trong hiện thế. Ta chỉ cần có thực lực tận cùng đại đạo..."

"Tận cùng đại đạo ư?"

Ngọc Hư Thiên Tôn thất thanh cười nói: "Tận cùng đại đạo từ đâu đến? Chẳng qua chỉ là điểm cuối cùng mà ngươi có khả năng đạt tới thôi. Đại đạo ngươi tu luyện sáng tạo ra xưa nay chưa từng có, như vậy ngươi chính là tận cùng đại đạo. Hậu Thiên đại đạo của ngươi chẳng lẽ không phải tận cùng hay sao?"

"Dùng cảnh giới hữu hình để trói buộc đại đạo vô hình, chẳng phải là ngu dốt lắm sao?"