MẶT TRỐNG CỦA VỞ KỊCH ĐỜI
Hắn mơ thấy hắn là thượng khách chăn cừu của xứ... xứ Nhật Bản thì phải, xứ Nhật Bản cổ kính. Vị thượng khách chăn cừu, âu đó là đoàn cừu danh dự! Ngày nào hắn cũng mang đàn cừu đi qua ba thung lũng núi đá lởm chởm với giấy tờ thượng khách đầy đủ trong người.
Lần đó, vừa tới thung lũng thứ ba thì hắn sực nhớ đã để quên giấy tờ thượng khách ở nhà. Điều đó không được! Luật lệ xứ này là thế. Hắn bèn thả mặc đàn cừu ăn cỏ ở đấy, lập tức chạy miết mà theo đường về. Hắn vấp ngã nhiều, chân tay sây sát khắp nơi, nhưng vẫn không ngừng chạy. Hắn không muốn bị hỏi giấy tờ ngoài đường mà lại không có giấy tờ thượng khách để xuất trình.
Về tới nhà lấy giấy tờ xong thì người yêu hắn, cô gái Nhật Bản, xuất hiện ở ngưỡng cửa. Được gặp nàng bất ngờ, bao nhiêu vết thương rớm máu trên chân tay, mình mẩy hắn hình như lành lại hết. Hắn kể cho người yêu nghe vì sao hắn phải về và những vấp ngã trên dọc đường thung lũng lởm chởm đá tai mèo. Hắn cho người yêu nhìn rõ những chứng tích - những vết thương - trên cơ thể, tuy hắn không còn cảm thấy đau đớn gì, hắn đã có người yêu bên cạnh.
Nàng yêu cầu hắn trên đường trở lại với đàn cừu thế nào cũng ngừng lại ở phòng khánh tiết bộ Lễ. Nơi đó có phòng thuốc chuyên săn sóc cho những vị thượng khách của dân tộc nàng; chính nàng điều khiển phòng thuốc này, nàng sẽ chờ hắn. Nói đoạn nàng đi ngay.
Hắn biết hắn không thể không là thượng khách, nên không thể chạy thẳng tới đàn cừu mà không dừng lại ở phòng khánh tiết bộ Lễ để được săn sóc băng bó các vết thương theo đúng nghi lễ mà dân tộc này dành cho các thượng khách. Hắn leo lên một sườn đồi dựng đứng như bức tường, vào chỗ sườn đồi thắt cổ, bỗng hắn giơ tay với lên phía trên mả, tuy không trông thấy, hắn vẫn biết có một tấm bia mộ bằng đá. Hắn dùng tấm bia đá vững chắc đó làm điểm tựa, vít mình lên. Như vậy là hắn đi tắt được một quãng đường khá dài. Hắn rảo cẳng đến phòng khánh tiết bộ Lễ.
Hắn lẻn vào phòng thuốc, nàng đã có đấy đương chăm chú pha thuốc rửa vết thương trong một cái chậu trắng tinh. Dáng nàng cao lớn, nhưng khuôn mặt thật đẹp, dịu dàng, đượm vẻ e ngại, rụt rè nữa. Hắn tiến tới sau lưng ôm lấy ngang thân, âu yếm đặt môi lên cổ nàng dưới mái tóc đã cuốn gọn. Nàng cười. Hắn lướt môi lên má nàng và nhận ra rằng dưới làn phấn mịn trang điểm rất khéo, làn da nàng hơi thô; khi nàng cười hai bên mép đã gợn nét nhăn của người không còn ở tuổi tươi mát. Dù vậy nàng vẫn đẹp và có lẽ vì thế nàng càng dịu hiền. Hắn tiếp tục hôn lên má nàng, vừa hôn vừa âu yếm nói khẽ: "Thế này đủ rồi em ạ, đừng bắt anh phải theo nghi lễ được săn sóc nữa."
Nụ cười của nàng tỏ ra bằng lòng cách âu yếm của hắn, nhưng khóe mắt thì rõ ràng phản đối việc hắn không muốn theo "nghi lễ được săn sóc".
Để chiều nàng, hắn đành ra phòng khách đợi. Đúng giờ, đại diện công quyền tề tựu đầy đủ theo đúng nghi thức. Nàng từ phòng trong ra, khuôn mặt dịu hiền nhưng trang nghiêm. Nàng trịnh trọng gọi tên hắn theo đúng nghi thức. Nàng nhường lối và cúi đầu khi hắn bước qua phòng trong. Điều này càng đúng nghi thức.
Nghi lễ săn sóc bắt đầu do chính nàng bố trí và điều khiển. Người ta khiêng hắn đặt lên nệm trắng. Tiếng nàng ra lệnh cho những người phụ tá vẫn trang trọng và vẫn dịu hiền; tiếng nàng vừa lau vết thương vừa kêu thương xót xa cho người quý khách của đất nàng là hắn, đạt tới một nghệ thuật điêu luyện. (Có lẽ vì nàng đã điều khiển phòng thuốc này và được thực tập vai trò này quá nhiều lần rồi!) Nàng lúc đó say mê thể nhập với vai trò của nàng y như người phù thủy say mê trong việc thể nhập hồn mình vào một xác chết và làm cho xác chết hoạt động lại như người sống. Nàng làm không ngừng: rửa vết thương, lau vết thương, xức thuốc cho vết thương, băng bó cho vết thương; nàng nói không ngừng: ra lệnh những người phụ tá, an ủi, rên la xót xa cho hắn là thượng khách của dân tộc nàng.
Hắn nghiêng mắt kín đáo quan sát nàng và thấy rằng quả thực trên đời còn có những người thích lấy ngay cuộc đời làm sân khấu để mình đóng kịch, say mê với vai kịch mình đóng đến nỗi tin tưởng rằng cuộc đời chỉ có ý nghĩa vào lúc mình đóng kịch. Hắn nhớ khi nàng đứng sát bên hắn, rửa và chấm khô vết thương trước khi xức thuốc, miệng không ngớt an ủi than phiền cho hắn, thì thực tình lúc đó hắn muốn luồn tay dưới lần vải váy, âu yếm vỗ lên mông nàng. Điều đó hẳn phải gợi cảm hơn việc vừa đây hắn đã âu yếm hôn lên gáy rồi lên má nàng. Phải, lẽ ra hắn phải luồn tay dưới lần vải váy, âu yếm vuốt ve và vỗ khẽ lên cặp mông đầy đặn của nàng và nói: "Thôi đủ rồi em ạ. Hãy sống thực với mình đi em!" Không hiểu nếu hắn làm vậy sẽ ảnh hưởng gì tới nàng. Nàng có tỉnh khỏi vai trò nàng đóng và cười với hắn nụ cười đồng tình như khi nãy hắn hôn lên cổ, lên má nàng? Hay nàng vẫn say mê bay bổng với vai kịch nàng đóng, và hành động dục tình đó của hắn cũng sẽ vô dụng như nước đổ lá khoai?
Tuy nhiên ý tưởng trên cũng chỉ thoáng qua. Hắn vẫn nằm nguyên trên nệm trắng để làm một thành phần bối cảnh cho vở kịch nàng đóng. Hắn nhắm mắt lại để nghe rõ hơn lời than van điêu luyện của nàng. Hắn chán chường cảm thấy cuộc đời thu lại thành mặt trống; và bi thảm hơn là chính người con gái hắn yêu, nàng vừa là mặt trống đó, vừa là dùi trống, lại vừa là người đánh trống!