Chương 1 Gậy tiếp sức của kẻ sát nhân
1
Lúc ấy, đồng hồ điện tử trên bảng điều khiển ô tô chuyển từ 23 giờ 29 phút sang 23 giờ 30 phút.
Điều đó có nghĩa ô tô đã đi được một tiếng từ khi qua cổng vào cao tốc ở Nagoya. Hiện tại xe đã sang địa phận tỉnh Shizuoka.
Nhanh thật. Suenaga Takuya lẩm bẩm. Tối nay không hề có tai nạn hay tắc đường. Chắc xe sẽ tới Atsugi đúng thời gian dự kiến. Giao hàng tại Atsugi xong là y hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó chỉ cần nhanh chóng quay lại Nagoya.
Takuya vươn tay định bật radio, nhưng lại thôi. Để tinh thần tỉnh táo, y đã cố chịu đựng tới lúc này. Chỉ còn một chút nữa, tốt nhất là tiếp tục giữ cho tâm trí căng thẳng như hiện tại. Gây tai nạn bây giờ thì không khác gì tự sát.
Không riêng gì tai nạn, nếu lỡ bị cảnh sát bắt lỗi chạy quá tốc độ thì cũng rất tồi tệ. Takuya không muốn cảnh sát ghi lại rằng mình đang lái xe vào tối nay tại địa điểm này.
Takuya đưa mắt nhìn đồng hồ tốc độ. Y giữ vận tốc trong khoảng 80 km/h đến 100 km/h. Kể cả lúc mới lấy bằng, Takuya cũng không chạy xe hiền lành thế này. Mỗi lần không thấy ánh đèn đuôi xe phía trước, y lại bị kích thích muốn đạp ga tăng tốc, nhưng rốt cuộc kiềm chế lại. Mục đích tối quan trọng đêm nay là đến Atsugi an toàn.
Gặp phải khúc cua hơi gắt, Takuya giảm tốc vừa đủ rồi thận trọng bẻ lái. Bên làn vượt, một chiếc xe tải cỡ lớn chạy vượt qua xe y.
Vừa hết khúc cua, Takuya bỗng nghe thấy tiếng động phát ra từ món hàng đằng sau. Y vô thức giật mình, tim đập dồn lên.
Takuya vừa chú ý phía trước, vừa chỉnh gương chiếu hậu trong xe để kiểm tra gói hàng. Túi ngủ màu xanh nước biển bị xê dịch một chút, có lẽ do khúc cua lúc nãy. Ngoài ra không có gì bất thường.
“Đừng dọa nhau vậy chứ.”
Takuya nhếch mép, chỉnh gương về vị trí ban đầu. Ánh đèn pha của xe phía sau phản chiếu qua gương. Bình thường cũng có nhiều người chạy chậm như vậy trên cao tốc, nhất định không chịu vượt xe y.
Bọn họ chắc không thể tưởng tượng nổi mình đang chờ cái gì đâu nhỉ.
Takuya liếc nhìn xe chạy xung quanh, cười gượng gạo.
Hai tuần trước.
“Cô không đùa đó chứ?!”
Đang thâm nhập vào cơ thể Yasuko, Takuya nhìn ả chằm chằm. Yasuko vòng tay quanh cổ Takuya, liếc nhìn lại. Phần hông hai người thôi động đậy.
“Tất nhiên là không đùa.”
Dù hơi thở có hơi dồn dập, Yasuko vẫn trả lời với giọng điệu thờ ơ. Ả có chất giọng khàn khàn đặc biệt, khuôn mặt hơi giống người ngoại quốc, nhìn qua khó nhận ra ả đang nghĩ gì.
“Chẳng lẽ cô định bảo nó là con tôi hay sao?”
Takuya dồn sức vào dương vật, đẩy mạnh một cái kết thúc. Trong chốc lát, Yasuko nhíu hai mày, nhắm nghiền mắt. Nhưng ả lại lập tức mở mắt ra, nhìn Takuya.
“Anh nhóm máu gì?”
“Chà, nhóm máu gì ấy nhỉ?”
“Nhóm máu O mà. Anh nhóm máu O. Nên nếu đứa bé cũng nhóm máu O thì chắc là con anh rồi.”
“Cô cũng hẹn hò với mấy thằng nhóm máu A hoặc B thì phải. trường hợp đó cũng có thể sinh con nhóm máu O. Sao biết là con ai được.”
Yasuko cười khúc khích: “Ô có chuyện đó sao?”
“Cô đừng giả vờ! Đừng tưởng tôi không biết gì nhé.”
“Em không nghĩ vậy đâu. Nhưng chắc có nhiều thứ anh không biết đấy!”
“Cô sẽ bỏ đứa bé chứ?!”
Khi Takuya hỏi thế, Yasuko vẫn cười, lập tức trả lời.
“Em sẽ sinh nó.”
“Không biết là con ai mà cũng sinh hay sao?”
“Sinh xong sẽ biết thôi. Em biết là của ai mà.” Yasuko trả lời đầy tự tin.
“Vậy là con tôi à?”
“Nếu thế thì sao? Em thấy không sao cả.”
“Biết được cha đứa bé là ai rồi cô tính sao?”
“Tất nhiên sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm.” Yasuko trả lời.
“Bắt chịu trách nhiệm là sao?”
Trước câu hỏi của Takuya, Yasuko mở to mắt.
“Thì bắt chịu trách nhiệm vì làm em mang thai chứ sao.”
“Vậy là kết hôn à? Cô đừng có đùa. Chúng ta đã thống nhất là không đề cập đến chuyện đó mà.”
“Tất nhiên em hiểu. Đặc biệt là bây giờ, thời điểm quan trọng của anh.” Ánh mắt Yasuko đầy hàm ý. “Chỉ cần anh nhận làm cha là được. Em sẽ không yêu cầu kết hôn đâu. Như thế ổn không?”
“Sau đó cô sẽ tống tiền chi phí nuôi dưỡng à?”
“Anh đừng nói những lời xấu xa như tống tiền chứ. Đó là quyền lợi đương nhiên mà. Khoản trả cho em cũng đâu là gì so với gia sản mà anh sắp nhận được.”
“Cô nói nghiêm túc đó à?”
“Tất nhiên là nghiêm túc!”
Takuya nâng hai đùi Yasuko lên, gập gối ngồi dậy. Dương vật của y bắt đầu thả lỏng, nhưng hai người vẫn trong trạng thái gần như dính vào nhau.
“Cô bỏ đứa bé đi.”
Takuya nói rồi khẽ nắm lấy cổ Yasuko. Nụ cười biến mất trên gương mặt ả. Bộ ngực nhô cao run rẩy theo nhịp thở hơi hỗn loạn. Mồ hôi nhỏ giọt trên cổ Yasuko, chảy xuống tay Takuya.
“Anh định giết tôi sao?”
Takuya không nói lời nào, dồn lực vào ngón cái. Mắt Yasuko thoáng sợ hãi. Tuy nhiên đôi môi ả mím chặt, vẫn ra vẻ mạnh mẽ.
Takuya hơi thả lỏng ngón tay.
“Cô cũng lớn mật đó chứ! Định bám tôi cả đời à? Tuy nhiên nếu không phải con tôi thì sẽ thành bi kịch đó. Cô có hiểu không?”
“Anh có nói gì thì em cũng không bỏ đứa bé đâu.” Vẻ mặt Yasuko bình tĩnh trở lại, hai bờ môi hồng hé ra, để lộ hàm răng trắng bóng. “Em đã quyết vậy rồi.”
Takuya lại siết chặt cần cổ thanh mảnh của Yasuko. Ả trợn mắt, đồng thời y có cảm giác chỗ đó của ả siết lại. Bị kích thích, máu lại dồn vào dương vật của y. Sau khi đã đủ cứng, y bắt đầu ra vào. Vẫn giữ chặt cổ Yasuko, y lặp đi lặp lại di chuyển nhịp nhàng. Yasuko khẽ nhắm mắt, môi hơi hé ra.
“Cô cũng nói vậy với những thằng đàn ông khác à?” Takuya hỏi.
Yasuko khẽ hé mí mắt, liếc nhìn Takuya. Sau đó, ả nhếch một bên khóe miệng lên thành nụ cười nhạt, rồi lại thở gấp gáp đầy phấn khích.
Nếu ra tay thì phải thật nhanh chóng. Nhìn ngắm bờ môi như sinh vật sống màu đỏ tươi, những suy tưởng ấy xoay chuyển trong đầu Takuya.
2
Suenaga Takuya đã làm việc được chín năm tại một công ty tầm trung tên là Công nghiệp nặng MM, chuyên sản xuất máy móc. Y trực thuộc phòng nghiên cứu số 2, nhiệm vụ chính hiện tại là phát triển và ứng dụng trí tuệ nhân tạo robot. Takuya chủ yếu làm việc tại trụ sở chính ở Choufu. Nhưng mỗi tháng y tới công xưởng ở Saitama vài lần, vì nhiều con robot do chính tay y chế tạo đang được vận hành ở đó.
Takuya nghĩ mình là người được chọn. Không những là một nhân tài, mà còn là kẻ thắng trong đường đua cuộc đời.
Dù nói vậy, cuộc đời của Takuya không được trải hoa hồng. Chính xác thì hoàn toàn ngược lại. Y sinh tại tỉnh Shiga, mất mẹ từ nhỏ và được nuôi dưỡng bởi cha, vốn là một gã thợ trát vữa. Nhưng y không hề có chút ký ức nào về tình cha con. Cha y lúc nào cũng trong tình trạng say xỉn, thậm chí ăn chặn tiền ăn trưa của con ở trường tiểu học để mua rượu rẻ tiền. Lão làm ăn chây lười, lắm lúc lại trốn việc. Biết được hoàn cảnh của Takuya, em gái của mẹ y thi thoảng đến thăm nom và nấu ăn cho y. Takuya thích ăn món cơm cà ri của dì. Cũng như vậy, y rất yêu mến dì.
Nhưng dì cuối cùng cũng không đến thăm y nữa. Kể từ sau chuyện đó.
Ngày hôm ấy, khi từ trường tiểu học về, Takuya nghe thấy tiếng gây gổ trong phòng. Y ngạc nhiên mở cửa, thấy lão cha say rượu đã đè dì xuống và cưỡi lên trên. Đang chuyển động như một hình nhân hỏng hóc, lão chợt trông thấy Takuya, bèn ngừng lại. Trong chốc lát, dì thoát ra được từ bên dưới lão. Thế rồi, dì chỉnh lại chiếc váy xộc xệch, lướt qua bên cạnh Takuya, chạy thoát ra ngoài. Má dì sưng đỏ như bị đánh, nước mắt giàn giụa.
Takuya tuyệt vọng trông theo người dì đã chạy mất hút, rồi nhìn sang gã cha ruột đang ngồi khoanh chân giữa phòng. Y không hiểu hết ý nghĩa hành động của lão, chỉ biết chắc rằng lão đang định làm điều gì sỉ nhục dì.
Lão kéo bình rượu lại gần, để ý thấy ánh mắt của con trai, liền quát: “Mày nhìn cái gì!”
Lão xô mạnh Takuya. Y ngã người ra sau, đầu đập vào góc cột. Đầu đau nhói, y đưa tay chạm vào thì thấy máu dinh dính. Dù vậy, lão không hề quan tâm mảy may. Cho đến giờ, sau tai phải Takuya vẫn còn vết sẹo dài khoảng 2 centimét.
Suốt thời niên thiếu, y đã luôn căm ghét và khinh bỉ cha mình.
Lão là kẻ thất bại trong cuộc đời, mình không được trở thành như vậy.
Hằng ngày Takuya sống với suy nghĩ đó.
Tuy nhiên, thái độ của lão đột nhiên thay đổi từ khi Takuya lên cấp ba. Lão làm việc tương đối chăm chỉ hơn và hiếm khi uống rượu. Mỗi khi có dịp, lão lại nở nụ cười từ ái đáng tởm mà bảo y: “Nếu muốn đi học đại học thì nói với tao. Chừng đó tiền tao lo được.”
Tất nhiên Takuya dự định lên đại học. Không những vậy, y nhắm tới trường quốc lập hàng đầu ở Tokyo. Để thực hiện mục tiêu đó, y đã kiềm chế nhiều ham muốn để dành thời gian học hành.
Nhưng Takuya không hề nghĩ đến việc phụng dưỡng cha. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, y định sẽ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với lão. Nếu có học bổng cộng với tiền làm thêm, y có thể tự lo liệu được. Takuya cũng thừa biết tâm địa thật của cha khi thay đổi thái độ đột ngột. Chắc chỉ vì gã tiểu nhân ngu ngốc ấy nhận ra tuổi già sắp đến.
Mùa xuân sau khi học hết cấp ba, Takuya đỗ đại học Tokyo theo đúng kế hoạch tự mình định ra. Y tự lo cả chi phí nhập học lẫn chuyển nhà. Takuya đã làm thêm từ hồi cấp ba để tiết kiệm cho thời điểm này. Đêm cuối trước khi y chuyển vào ký túc xá, cha dường như muốn nói điều gì đó với y. Hẳn lão muốn nói ít nhất một câu ra vẻ người cha. Y thấy như vậy thật nực cười, bèn phớt lờ lão, chui vào chăn giả vờ ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Takuya bỏ lại tất cả, lên tàu tốc hành. Không ai đưa tiễn y. Nhìn ngắm quê nhà xa dần từ cửa sổ, y thầm gào thét: “Đáng kiếp ông lắm.” Đó cũng là lần cuối y ngoái nhìn quê hương.
Trở thành sinh viên, Takuya tiếp tục nỗ lực gấp nhiều lần người bình thường. Y đăng ký học tất cả các môn có thể và luôn đạt thành tích xuất sắc. Takuya cũng chọn những công việc làm thêm cần lao động chân tay, có lợi là rèn luyện được cơ thể và tiền lương khá tốt. Nhìn lũ bạn vào đại học chỉ để hẹn hò, y thấy thật đáng thương. Y nghĩ đám bạn đó không phải là loại người được lựa chọn để thành công.
Takuya cũng có vài cô bạn gái, hầu hết từ các trường nữ sinh. Nhưng y cũng chỉ xem họ như công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý. Các cô đều có ngực đẹp hoặc chân dài, nhưng không ai có quan hệ rộng như Takuya mong muốn. Họ đều là con gái của những gia đình trung lưu bình thường. Không có con gái của chủ tịch ngân hàng hay chính trị gia nào cả. Và cô nào đầu óc cũng ngu tối.
Ngay trước khi lên cao học, Takuya nghe tin cha qua đời. Lão bị xuất huyết não. Biết tin này, Takuya chỉ nghĩ: “Cuối cùng thì vận may cũng đến.” Dù chưa một lần về quê, điều làm y lo lắng nhất vẫn là thị trấn ấy có một gã đàn ông gọi là cha mình đang sinh sống. Y lo rằng nếu có ai biết mình là con trai của một kẻ như vậy, quá trình xin việc sẽ gặp khó khăn.
Đêm đó, Takuya mua sâm banh, một mình uống mừng vận may. Y cao hứng vô cùng, bất giác mỉm cười sung sướng.
Takuya chôn cất cha theo đúng nghi thức. Kể từ đó, y không đến viếng mộ lần nào. Ngay từ đầu Takuya đã chẳng có tình cảm gì với gia đình Suenaga, phần mộ ấy có ra sao thì y cũng chẳng bận tâm.
Trong khi học thạc sĩ, Takuya hợp tác nghiên cứu với công ty Công nghiệp nặng MM, đề tài phát triển rôbốt thế hệ mới. Do vậy, sau khi tốt nghiệp, y trúng tuyển vào công ty này theo đúng nguyện vọng.
Sau khi vào công ty, Takuya được phân bổ tiếp tục nghiên cứu đề tài từ thời sinh viên. Y được chào đón như một nhân viên có năng lực hơn là một anh sinh viên mới vào nghề.
Mình cảm thấy rồi. Cuối cùng nữ thần may mắn cũng mỉm cười với mình.
Lúc đó, Takuya đã nghĩ như vậy.
Ngay từ đầu, công ty đã đặt nhiều kỳ vọng vào Takuya. Y cũng đáp trả xuất sắc kỳ vọng đó. Đến giờ y đã bốn lần tham gia hội thảo phát biểu thành quả nghiên cứu được tổ chức mỗi năm một lần. Trong đó ba lần y giành được vị trí thứ nhất. Khi tạo ra phương thức nhận diện trực giác mới cho robot, Takuya đã gây sự chú ý lớn ở các hội thảo trong nước. Tiếp đó, y còn được mời phát biểu ở một hội thảo quốc tế tại Mỹ.
Thật là thuận buồm xuôi gió.
Gần đây, Takuya còn được cấp trên nể phục, nhưng y nghĩ đó là điều hiển nhiên. Y cho rằng nhờ công của mình mà phòng nghiên cứu số 2 này mới đi lên như vậy.
Tuy nhiên Takuya không bằng lòng với vị trí hiện tại. Bởi y vẫn chẳng là gì hơn một “nhân viên” xuất sắc vượt trội, phải chịu sự chỉ đạo của ai đó.
Từ xưa, Takuya luôn cho rằng câu nói “Mọi người đều bình đẳng” chỉ là viển vông. Thế giới này đầy sự bất công lẫn khoảng cách. Ai cũng bị chia vào đủ loại giai cấp ngay từ khi mới ra đời.
Một lúc nào đó mình nhất định sẽ trở thành người thuộc tầng lớp trên cùng, thành kẻ chỉ đạo người khác.
Đó là mục đích tối hậu mà y nhắm tới.
3
Xe đã tới trạm dừng nghỉ Fujigawa. Takuya chợt muốn dừng xe nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục chạy, vẫn chưa thấm mệt. Y quyết chịu đựng để đi một mạch đến Ashigara. Thời gian phải thật chính xác. Không được sai lệch chút nào.
Dĩ nhiên rồi. Takuya thầm nhủ. Không ai khác mà là chính mình làm việc này cơ mà. Mình chắc chắn sẽ không nhầm lẫn chút nào...
Ô tô chạy với tốc độ ổn định, hướng tới Atsugi.
Takuya cho rằng gặp được Nishina Toshiki là một trong những điều may mắn của mình. Nishina Toshiki là con trai của Nishina Keiichirou, nhà sáng lập Công nghiệp nặng MM. Ông ta không những được thừa kế gia sản kếch xù của Keiichirou, mà hiện tại còn ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc thường trực.
Nishina hiện đang dồn sức vào ban nghiên cứu rôbốt của Takuya. Công xưởng mới tại Saitama dùng rất nhiều sản phẩm của chính công ty để tạo nên mô hình xưởng tự động hoàn toàn. Dự án này do chính Nishina chỉ đạo.
Takuya luôn muốn có thể thân thiết với Nishina. Xét cả về thực lực lẫn nỗ lực, ông đều phù hợp để trở thành tổng giám đốc mới. Ngoài ra, ông cũng có khả năng nắm giữ quyền lực lâu dài.
Tuy nhiên, chỉ xây dựng quan hệ bình thường thì cũng không có nhiều ý nghĩa. Nishina có vẻ cũng biết rõ thực lực của Takuya, nên y càng muốn có quan hệ cá nhân gần gũi.
Có điều, quá hiếm cơ hội cho một nhân viên tiếp xúc với lãnh đạo công ty. Vì muốn có thêm thông tin về Nishina, Takuya đã để mắt đến Amamiya Yasuko.
Yasuko được bổ nhiệm vào ban nghiên cứu rôbốt vào mùa xuân năm ngoái. Giữa lớp nhân viên mới trẻ trung, ả vẫn nổi bật hơn hết. Ả có nét mặt sắc sảo đến mức dễ bị nhầm là con lai Âu Mỹ, vóc dáng lại cao ráo. Khi giới thiệu bản thân, cách ăn nói của ả cũng mạch lạc, rành rọt.
“Nhân viên mới mà sao có vẻ nhiều kinh nghiệm thế nhỉ. Có lẽ ả đã từng làm tiếp viên bia rượu gì đó cũng nên.”
Trong đám nhân viên hay nói xấu sau lưng, có người đã đồn thổi như vậy. Takuya cũng có ấn tượng tương tự, nhưng công ty thì coi đó là điểm mạnh. Sau thời gian thử việc, Yasuko được bổ nhiệm vào văn phòng giám đốc. Nói cách khác, ả được giao làm công việc văn phòng cho các lãnh đạo công ty.
Chính vì thế, Takuya tìm cách tiếp cận Amamiya Yasuko.
Cách thức vô cùng đơn giản. Takuya tính toán lúc Yasuko làm thêm về muộn và chờ sẵn trên đường. Y bảo có việc cần nói nên muốn mời ả đi ăn. Trước lời mời ấy, Yasuko có vẻ nghi ngờ nhưng vẫn chấp thuận.
“Nếu vậy, ta đến quán quen của em nhé!”
Yasuko nêu tên một quán ăn Tây Ban Nha. Lúc ấy, Takuya nghĩ chắc cô ả đã quá quen với việc được đàn ông mời đi ăn thế này.
Đến lúc bàn công chuyện, Takuya đi ngay vào vấn đề. Y muốn thông tin về phó tổng Nishina.
“Thông tin gì?” Yasuko tròn mắt hỏi lại.
“Thông tin nào cũng được.” Takuya nói. “Ví dụ lịch trình của ông ta thế nào. Hay hiện ông ta đang quan tâm đến vấn đề gì.”
“Lịch trình nghĩa là dự định công việc ấy hả?”
“Không chỉ vậy, nếu có thể thì cả lịch trình cá nhân nữa. Tôi quan tâm đến cả hai như nhau.”
Nghe y nói xong, Yasuko nhướn mắt lên như đã nhìn thấu gì đó, rồi nở nụ cười: “Anh Suenaga à, anh đang tính toán gì đó?”
“Việc này không gây phiền hà cho cô đâu.” Takuya đáp. “Cô thấy sao, giúp tôi chứ? Tất nhiên sẽ có đền đáp xứng đáng. Dù cô biết đấy, tôi chỉ đủ sức đền đáp trong khả năng của một gã nhân viên quèn thôi.”
Yasuko nhún vai tinh nghịch.
“Nghe có vẻ thú vị! Cứ như làm nội gián ấy.” vẻ mặt của Yasuko đúng là của một cô gái tuổi mới ngoài đôi mươi. “Nhưng em không chắc sẽ cung cấp được thông tin mà anh Suenaga cần đâu. Dù sao em cũng chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, không phải thư ký riêng của phó tổng.”
“Cô không cần lo lắng về điều đó. Thông tin nào về phó tổng cũng được.”
“Vậy à...”
Yasuko nghiêng đầu tỏ vẻ suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười đáp: “Em hiểu rồi. Được nhân tài trong công ty như anh nhờ cậy cũng khó mà từ chối.”
Sau đó, quán ăn Tây Ban Nha ấy trở thành địa điểm trao đổi thông tin giữa hai người. Bình thường họ hẹn nhau hai tuần một lần, ngoài ra Yasuko hứa sẽ tự mình liên lạc với y khi tìm được thông tin gì đặc biệt. Ban đầu cũng chỉ có những chuyện không cần hỏi cũng biết như dự định khảo sát nước ngoài của Nishina, hay những dự án ông ấy đang chú trọng gần đây. Dần dần cũng có nhiều thông tin cá nhân hơn. Điều này chứng tỏ Yasuko cũng từ từ quen thuộc với nơi làm việc.
Trong số những điều ả cung cấp, thông tin đầu tiên thu hút sự chú ý của Takuya là về Munakata Shinichi.
Munakata hiện là chủ nhiệm dự án nghiên cứu của ban nghiên cứu máy bay mà Nishina đang dồn sức vào. Đồng thời gã cũng là chồng cô Saori, trưởng nữ của Nishina. Saori năm nay 27 tuổi, Munakata 38. Nghe nói ba năm trước, Nishina biết được thực tài của Munakata nên quyết định gả con gái cho.
“Phó tổng thường bảo, ông ấy không quan tâm gia cảnh con rể thế nào. Điều quan trọng là liệu có đủ tài năng trợ lực cho nhà Nishina không.”
Nghiêng ly rượu, Yasuko vừa nói vừa liếc Takuya. Dạo này hai người thường uống rượu với nhau sau khi ăn xong.
“Thế là mẫu MX III đã mang lại vận may cho gã à!”
Đó là mẫu máy bay vận chuyển cự ly ngắn mà Công nghiệp nặng MM tự chế tạo và hiện giờ đang độc quyền khai thác. Nó không những tối ưu nhiên liệu, mà còn giảm thiểu rất lớn cự ly chạy đường băng khi cất cánh và hạ cánh. Munakata chính là người đứng đầu dự án phát triển mẫu MX III. Do khác bộ phận nên Takuya không có dịp nói chuyện với gã, nhưng vẫn thường nghe thiên hạ đồn đại: “Munakata của ban nghiên cứu máy bay cứ như dao cạo ấy.” Tức là gã hết sức sắc sảo. Nhìn ngoài Munakata là một gã đàn ông gầy gò, có vẻ dễ căng thẳng. Thật chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Anh Munakata xuất thân từ gia đình làm công ăn lương rất bình thường, nên em nghĩ phó tổng không chọn con rể để tăng thêm quan hệ trong giới chính trị gia và tài phiệt đâu.”
“Có vẻ đúng vậy.”
Takuya nhẩm đi nhẩm lại: Trợ lực cho nhà Nishina.
Nghe xong câu chuyện, Takuya đưa tay vào túi áo khoác, rút ra phong thư màu trắng, để trước mặt Yasuko.
“Đây là chút lòng thành. cũng không có gì đáng kể, nên cô cứ xem như lời cảm tạ cho việc sau này.”
Yasuko khẽ liếc phong thư, mỉm cười đẩy lại phía Takuya: “Em thấy ái ngại vì lần nào cũng được mời ăn rồi. Thêm quà thế này, em không nhận được.”
“Cũng không phải số tiền lớn gì. Cô cứ xem như phí làm phiền là được.”
“Anh đừng bận tâm. Em cũng không giúp được gì nhiều. Khi nào anh Suenaga đạt được mục đích, không cần đến thông tin của em nữa thì chỉ cần tặng em một món quà là được.”
Yasuko nhìn thẳng vào mắt y. Takuya khẽ thở dài, cầm lấy bao thư rồi đề xuất: “Vậy chúng ta đi thêm tăng hai nhé.” Yasuko khẽ nhắm mắt, gật đầu đồng ý.
Đêm đó hai người ngủ với nhau. Takuya đã cảm giác rằng Yasuko có tình ý với mình từ trước, đối với y thì ả cũng có sức hấp dẫn của nữ giới. Dầu vậy, y đã kìm nén đến giờ vì cho rằng quan hệ với phụ nữ ở công sở dưới bất cứ hình thức nào cũng rất nguy hiểm. Bởi vậy, chịu ôm ấp Yasuko có nghĩa y đã mở lòng, bớt cảnh giác với ả.
Sơ suất lần đó sẽ khiến y hối hận mãi sau này.
Takuya luôn quan niệm từ nhỏ rằng sẽ không tin tưởng bất kỳ ai trừ chính mình. Vậy mà lần đó lại mất cảnh giác đến vậy. Lý do cũng dễ hiểu. Sức hấp dẫn nữ giới của Yasuko đã kích thích dục vọng của Takuya, khiến y không phán đoán chính xác được nữa.
Nhưng mãi sau này, Takuya mới nhận ra rằng ngủ với Yasuko là việc vô cùng sai lầm.
Chiến thuật tiếp xúc với Nishina dựa trên thông tin của Yasuko cũng dần đem lại hiệu quả. Takuya có thể điều chỉnh công việc cho phù hợp với ý thích của Nishina, cũng dễ dàng tìm ra chủ đề thích hợp mỗi lần có cơ hội tán gẫu với ông. Takuya kiêu ngạo nghĩ rằng Nishina đã nhận ra thực lực của mình. Y tính bước tiếp theo sẽ là tìm cách tạo quan hệ cá nhân với ông.
Takuya nghe được một tin khẩn cấp từ Yasuko vào gần kề dịp cuối năm. Sau hơn nửa năm Yasuko cung cấp thông tin cho y, hai người có thói quen quan hệ xác thịt mỗi lần gặp nhau.
“Tin nóng hổi, cô Hoshiko đã từ Mỹ quay về rồi.”
“Hoshiko, ý là con út của phó tổng đó à?”
Ngoài Saori đã kết hôn, nghe nói Nishina còn một cô con út nữa, hiện đang du học bên Mỹ.
“Phó tổng gọi cô ấy về rồi. Cơ hội lớn mà anh yêu đang chờ đó.”
Bây giờ Yasuko đã quen gọi y là anh yêu.
“Cơ hội là sao?”
Yasuko tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của Takuya.
“Trông anh vậy mà cũng chậm hiểu nhỉ! Thì là làm theo cách của anh Munakata chứ sao!”
“Cách gì?”
Nói xong, Takuya sực nhớ ra. Mục tiêu của y là tạo quan hệ riêng tư với Nishina. Không có gì tốt bằng kết hôn với con gái của ông. Tuy nhiên y chưa từng nghĩ đến khả năng đó vì Hoshiko vẫn còn là sinh viên, lại không sống ở Nhật. Takuya cũng ít khi nghe thông tin về nàng qua Yasuko.
“Cô Hoshiko không định quay lại Mỹ nữa sao?” Takuya hỏi.
“Thật ra đã du học xong rồi. Phó tổng đang tính kén người ở rể.”
“Kén người ở rể sao? Không cho con gái theo chồng à?”
“Hình như từ xưa phó tổng định như vậy. Vì nhà Nishina cũng có người thừa kế mà.”
Người thừa kế này là Nishina Naoki, anh của Saori và Hoshiko. Hiện nay, gã là trưởng phòng kế hoạch phát triển của ban nghiên cứu rôbốt. Gã chỉ hơn Takuya có một tuổi mà leo chức nhanh như vậy, chắc do cha chống lưng.
Takuya có cách tiếp cận Naoki. Nhưng y không thực hiện, biết rõ quen thân với gã thì cũng không được lợi lộc gì cho mình. Naoki mang danh trưởng phòng, nhưng người thực chất điều hành lại là một bác lớn tuổi giữ chức phó phòng. Takuya cũng đã nghe lời đồn đại rằng phó tổng Nishina yêu thích rôbốt nên sắp đặt đứa con ngu dốt vào đó chỉ để làm rôbốt bù nhìn.
Dù Naoki là người kế thừa nhà Nishina, nếu gã không có năng lực thì mình tiếp cận cũng vô nghĩa.
Takuya đã kết luận như vậy.
“Phó tổng lo lắng về việc đó lắm,” Yasuko nói. “Với nỗ lực như hiện tại thì phó tổng trở thành tổng giám đốc là điều không cần bàn cãi. Tuy nhiên, thế hệ tiếp theo là anh Naoki thì thật đáng lo cho nhà Nishina. Họ cần ai đó trợ giúp. Một người giống anh Munakata.”
“Chồng của con gái phải là người có đủ thực lực trợ giúp cho nhà Nishina. Chính cô đã bảo vậy nhỉ?”
“Nghĩa là họ đang tìm thêm một trợ lý đó.”
“Kiếm người ở rể là vì lý do đó sao?”
“Một phần như vậy. Nhưng nghe nói đó cũng là mong muốn của cô Hoshiko. Do có người giúp việc nên từ trước đến giờ cô ta không phải đụng tay vào việc nhà, có thể làm thứ mình thích. Hơn nữa, cô ta chắc không muốn rời khỏi dinh thự hiện tại đâu.”
“Chắc nó to lắm nhỉ?”
“Nghe nói phải đến vài trăm tsubo2. Vợ chồng chị Saori cũng được xây nhà cho khá tươm tất. Nhưng cô nàng Hoshiko quen sống trong dinh thự lớn ở Mỹ. Cô ta không chịu nổi việc ở trong một căn nhà nhìn ra cửa sổ phòng ngủ là thấy ngay máy giặt hàng xóm đâu.”
Ôi chà. Takuya thở dài. Thế rồi, y lại cân nhắc cơ hội trước mắt. Y là kẻ tứ cố vô thân, không có gia tài gì đáng kể, đã dấn thân vào chốn cao sang huy hoàng thì cũng nên tham vọng chút chứ.
“Dịp đầu năm, nhà Nishina sẽ mở tiệc đón năm mới như thường lệ.” Yasuko nói. “Mọi năm chỉ gọi từ cấp trưởng ban trở lên, nhưng năm nay em nghe nói có chỉ định thêm vài nhân viên trẻ nữa. Bề ngoài thì bảo là để củng cố tình thân với nhân viên, nhưng thực chất có ý đồ khác.”
“Là để kén rể à?”
Takuya hỏi, Yasuko liền nháy mắt.
“Để cả hai cha con cùng đánh giá đó.”
“Ra là vậy.”
“Cho anh biết tin này nữa. Với phó tổng thì ứng cử viên hàng đầu chắc là anh đó. Ông cho thuộc cấp tìm hiểu về anh kha khá rồi.”
“Hừm... ứng cử viên hàng đầu cơ à.”
Takuya vui mừng nhưng thực ra cũng đã lường trước được. Y tự phụ mình là số một trong đám nhân viên trẻ. Việc tiếp cận Nishina từ thông tin của Yasuko quả không vô nghĩa.
Vừa gật gù, Takuya vừa mở nắp chai rượu Bourbon. Đầu óc vẫn còn hơi ngây ngất, y nắm chặt ly. Dù không nhận thức hết được, tinh thần ganh đua đang sôi sùng sục trong Takuya.
Japanese dream3, y thì thầm.
4
Đến trạm dừng nghỉ Ashigara, Takuya tìm chỗ đậu xe cách xa nhà vệ sinh. Trước khi bước xuống, y kiểm tra lại phần đuôi xe. Vị trí món hàng bị xê dịch chút ít nhưng vải bạt không bị lệch. Giữa đêm tối thế này, giả dụ có ai nhòm vào cũng không thể biết đó là gì.
Xuống xe, Takuya kiểm tra để chắc chắn cửa đã khóa rồi bước vào nhà vệ sinh. Sau khi giải quyết xong, y thấy bình tĩnh hơn. Takuya nghĩ bụng, những lúc thế này mới thấy thèm hút thuốc. Y từng hút vào hồi cấp ba, nhưng không thường xuyên lắm.
Bên cạnh nhà vệ sinh là hàng dài máy bán hàng tự động. Takuya mua cà phê đen hòa tan, vừa uống vừa ngước nhìn bầu trời. Mây đã tan và có thể nhìn thấy các vì sao. Thế này thì không cần lo trời đổ mưa. Takuya thầm nghĩ, vận may đúng là đang mỉm cười với y.
*
Sau khi tự giới thiệu, Takuya liếc trộm Hoshiko. Nàng có thân hình nhỏ nhắn nhưng mắt và miệng to, rõ nét. Bộ váy đỏ thẫm che đi những khuyết điểm trên cơ thể. Người ngồi cạnh Takuya đang giới thiệu bản thân, nhưng nàng vẫn nhìn về phía y, ánh mắt hai người chạm nhau. Takuya liền mỉm cười, tuy nhiên Hoshiko hất cằm lên, trông sang hướng khác.
Takuya chắc mẩm cô nàng đang để ý tới mình.
Đó là tiệc năm mới tại nhà Nishina. Đúng như Yasuko tiết lộ, Takuya cùng vài nhân viên trẻ tuổi được mời tham dự. Y cho rằng xét thực lực lẫn quá trình làm thân với Nishina, việc y được mời là lẽ hiển nhiên. Dù vậy, khi chính thức nhận được giấy mời, Takuya cũng thấy nhẹ cả người.
Bữa tiệc diễn ra trong phòng khách rộng khoảng ba mươi chiếu4. Bàn ghế được xếp theo dãy, các vị khách là trưởng ban trở lên được xếp theo thứ tự từ trên xuống. Sáu nhân viên trẻ tuổi được xếp ngồi bàn trong cùng.
Chính Nishina yêu cầu các nhân viên trẻ gồm Takuya giới thiệu bản thân. Ông lấy lý do muốn mọi người nhân dịp tự PR với cấp trên. Nhưng Takuya thừa hiểu mục đích chính là để cho Hoshiko xem mặt.
Việc này cũng góp phần khuấy động không khí vốn khá trang nghiêm trước đó. Các vị trưởng ban tới chào hỏi Nishina. Ông có vẻ đã ngấm chất cồn, cũng trở nên cởi mở hơn.
Thấy Hoshiko rời chỗ, Takuya liền đứng dậy, rút một bông hồng từ bình hoa trên bàn. Y lựa lúc mọi người không để ý, bèn rời khỏi phòng tiệc đuổi theo nàng. Hoshiko rẽ qua hành lang, tiến sang phòng trà. Vị trí đó không lo có ai nhìn thấy. Takuya chắc mẩm đây là thời cơ tốt. Cơ ngơi rộng lớn của nhà Nishina hầu như được tân trang theo phong cách Âu, nhưng nhiều chỗ vẫn giữ được vẻ cổ kính. Phòng trà nằm phía bên kia vườn sau là một trong những địa điểm như vậy. Hoshiko đứng trên hiên nhà, thong dong ngắm nhìn khu vườn. Trông thấy bóng dáng Takuya, nàng lập tức quay lại với vẻ đắc thắng.
“À, xin chào.” Takuya giả bộ bối rối. “Tôi định tìm nhà vệ sinh mà rộng quá nên đi lạc.”
Hoshiko nghe y giải thích với ánh mắt lạnh tanh. Mặt nàng chẳng có cảm xúc gì. Takuya cười gượng gạo.
“Thật ngại quá. Thực ra tôi theo chân tiểu thư tới đây, vì mong nói chuyện với tiểu thư một lát.”
“Nếu vậy anh nói ngay từ đầu có phải hơn không.” Hoshiko đáp, lại nhìn ra khu vườn. Mặt nàng vẫn lạnh tanh.
“À, nói cũng đúng nhỉ. Mà này...” Takuya hạ thấp giọng. “... Tôi có thể lại gần thêm chút được không?”
Mặt Hoshiko hơi động, nàng đáp trống không: “Mời anh.”
Takuya tới đứng cạnh nàng. Mùi nước hoa ngọt ngào thoảng qua.
“Trông tiểu thư có vẻ mệt mỏi.” Takuya nhìn Hoshiko từ bên cạnh, hỏi thăm.
Nàng liền bĩu môi, giọng nhỏ nhưng rành mạch.
“Ngốc thật.”
“Tôi ấy à?” Takuya hỏi lại.
“Cả anh nữa.” Hoshiko đáp. “Ngày đầu năm bị sếp gọi đến, phải nịnh nọt cấp trên, rồi còn bị bắt giới thiệu bản thân như thằng ngốc.”
“À ra vậy.” Takuya gãi gãi mũi.
“Người không có tự trọng thì cũng không hấp dẫn chút nào đâu.”
“Khó nhỉ. Vậy nếu tôi không tham gia bữa tiệc hôm nay, có khi đã lọt vào mắt xanh của tiểu thư rồi?”
Hoshiko bối rối trong giây lát, rồi tròn mắt nhìn anh gay gắt.
“Ý anh là sao?”
“Cái đó tiểu thư phải rõ nhất chứ!”
Hoshiko nhìn mặt y chằm chằm, như thể đang quan sát một sinh vật lạ nào đó.
“Anh khác người quá nhỉ. Cố tình theo tới đây để làm tôi bực mình à?”
“Tôi không có ý đó. Chỉ là muốn nói chuyện thôi. Tôi đã làm phiền tiểu thư sao?”
Nàng không trả lời y, lại nhìn ra vườn.
“Không rõ anh đã biết được gì, nhưng tôi không giống chị mình đâu. Tôi sẽ không cam chịu nghe theo cha, mà muốn tự tìm hạnh phúc cho mình.”
“Vậy cũng tốt. Tôi cũng định như vậy.”
Nói rồi Takuya đưa bông hồng đỏ ra trước mặt nàng. Y biết rõ mình đang cư xử kiêu ngạo.
Hoshiko cầm lấy bông hồng, vừa nhìn vào mắt Takuya vừa đưa cánh hoa lên mũi. Đúng lúc nàng sắp mấp máy môi, y nghe thấy tiếng động phía sau. Ngoái lại, y thấy Munakata Shinichi đang đứng đó. Đương nhiên gã cũng tham gia bữa tiệc hôm nay. Takuya nghĩ có lẽ gã đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng thật khó đọc được gì từ vẻ mặt của Munakata. Gương mặt gầy gò của gã tạo ấn tượng là người hay bồn chồn. Tuy nhiên gã không thay đổi thái độ với bất kỳ ai, nên ngược lại trông có vẻ lòng dạ thâm sâu. Có lẽ Nishina chọn gã làm chồng con gái lớn cũng một phần vì lý do này.
“Hoshiko à, phó tổng cho gọi đó.”
Munakata phô ra vẻ mặt tươi cười. Gã không gọi Nishina là cha vợ, cũng có thể do thói quen.
Hoshiko trả lời “Vậy ạ” rồi cứ thế băng ngang qua Takuya. Nhưng giữa chừng, nàng bỗng ngoảnh lại.
“Đi thẳng hành lang này là gặp nhà vệ sinh, cẩn thận kéo lạc nữa đấy.”
Hoshiko nói, rồi vứt bông hồng đang cầm trên tay vào thùng rác bên cạnh. Nàng tiếp tục lướt qua Munakata, biến mất về phía phòng tiệc.
Takuya cúi chào Munakata, cũng định trở về. Nhưng khi y đi ngang qua gã, Munakata chợt thì thầm: “Cậu nắm bắt nhanh đó!”
Takuya dừng lại.
“Gì ạ?”
“Tôi nói cậu nắm bắt nhanh đó. Muốn lấy lòng cô nàng này, đầu tiên phải làm cô ta ghét mình.”
Takuya bất giác nhìn mặt Munakata. Gã rất bình thản, không có vẻ đang nói đùa.
“Thôi, cố lên nhé!”
Takuya không đáp lại. Munakata cũng không nói thêm lời nào, vỗ nhẹ vai y rồi rời đi trước.
Sau tiệc năm mới khoảng một tuần, Takuya được Nishina gọi tới.
“Cậu từng nói mình chơi gôn giỏi nhỉ?”
Ông nhìn Takuya, tháo kính gọng vàng ra rồi hỏi. Ánh mắt sắc sảo ấy như muốn nhìn thấu tâm can y.
“Cũng không giỏi lắm đâu ạ. Chỉ là ở mức chơi vì sở thích thôi.”
Takuya từng nói thế khi giới thiệu bản thân vào hôm trước.
“Sao cũng được. Tóm lại là cậu có chơi gôn. Thật ra tôi có việc muốn nhờ cậu.”
Nishina muốn nhờ y thay ông chơi gôn vào Chủ nhật tới. Ông định chơi với đám Hoshiko, nhưng lại bận đột xuất không đi được.
“Tôi nghĩ mấy cậu trai trẻ thì hợp với con bé Hoshiko hơn. Cậu thấy sao, nhận lời chứ?”
“Nếu phó tổng đã nói như vậy...”
Takuya thầm nhủ tiếp, lúc nào tôi cũng sẵn lòng. Y biết quá trình kén rể cho Hoshiko đang tiếp diễn, nhưng không ngờ cơ hội lại đến dưới hình thức này.
“Dạ, thế không biết còn những ai ạ?”
Không thể nào chỉ có mỗi Hoshiko đi với y được.
“Ừ, tôi sắp xếp mọi thứ rồi. Chắc cậu cũng biết đấy. Là cậu Hashimoto thuộc phòng nghiên cứu số 1.”
Hashimoto. Takuya cảm giác muốn tặc lưỡi. Đúng là một trong những người được mời hôm tiệc năm mới. Hắn ta vào công ty sau Takuya một năm, nhưng đang nghiên cứu rôbốt cực hạn5 nên khá được chú ý. Hashimoto có thân hình tròn, khuôn mặt trẻ con. Takuya có ấn tượng hắn không phải là người có sức lôi cuốn.
“Ngoài ra có thêm Munakata nữa. Cậu ta chơi khá giỏi nên cậu cũng cố mà ganh đua nhé.”
“Anh Munakata nữa ạ...”
Takuya thầm nghĩ, có vẻ đây sẽ không phải là buổi chơi gôn dễ dàng.
Hôm đó trời quang đãng. Dù là tháng 1 nhưng thời tiết không tạo cảm giác lạnh giá. Hoshiko diện một bộ cánh không thua gì nữ vận động viên chuyên nghiệp. Hôm đó, vừa chạm mặt nhau, Hoshiko liền ngước nhìn Takuya và nói.
“Nghe bảo anh chơi giỏi lắm à? Nay có dịp chiêm ngưỡng rồi.”
Takuya cười gượng gạo.
“Tiểu thư hôm nay gọi tôi đến để hạ đo ván với kỹ thuật học được bên Mỹ đó à?”
“Tôi gọi anh tới ấy à? Nằm mơ. Là cha tôi tự sắp xếp mà. Đừng có ra vẻ ta đây.”
Nói rồi Hoshiko tiến lại gần Hashimoto. Khác lúc đối diện với Takuya, nàng đổi thái độ tươi cười. Hashimoto cứ ngượng đỏ mặt.
Bắt đầu vào ván đấu, Hoshiko cũng không thay đổi thái độ. Nàng nói chuyện thân thiện với Hashimoto. Nhưng với Takuya thì nàng đáp cụt lủn. Cũng có thể nàng thấy không vui vì y ghi nhiều điểm hơn.
“Cô nàng có vẻ khá để ý đến cậu đó. Nhìn thái độ là biết ngay.”
Munakata thì thầm với Takuya trong khi di chuyển đến lỗ gôn tiếp theo.
“Chắc không có chuyện đó đâu. Hôm tiệc đầu năm, tôi cũng bị tiểu thư phớt lờ.”
“Với những cô tiểu thư như này thì thái độ đó là bình thường. Chắc cậu cũng biết buổi chơi gôn hôm nay là do phó tổng sắp đặt chứ?”
“Vâng, cái đó tôi biết.”
“Đúng là phó tổng chỉ định cậu. Nhưng nếu cô nàng thực sự ghét thì sẽ không để yên đâu. Lúc trong xe ô tô đến đây, cô nàng cũng toàn nói về cậu đó. Dù là toàn nói xấu. Nào là không chịu được những gã đàn ông ngạo mạn như vậy.”
“Ngạo mạn ạ?”
“Đám nhân viên trẻ còn lại đều bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô nàng. Nhưng cậu thì hình như có mục tiêu khác. Có khi cô nàng hiểu điều đó nên mới tỏ ra cứng đầu như vậy.”
Nói rồi Munakata cười đầy hàm ý, rảo bước đến lỗ kế tiếp.
Kết thúc hiệp đấu, cả bốn người quay lại nhà sinh hoạt dùng bữa. Kết quả buổi sáng, đứng đầu là Munakata đồng điểm với Takuya, kế tiếp là Hoshiko. Hashimoto mới tập chơi, và cũng do thời tiết nóng nên hắn ta đầm đìa mồ hôi.
Sau bữa trưa, Takuya đang đọc báo ở hành lang thì Hoshiko ngồi xuống kế bên.
“Quả đúng như lời giới thiệu đầy tự mãn, anh chơi cũng khá đó chứ. Được bao năm rồi vậy?”
Kể từ sáng, đây là lần thứ hai nàng chủ động bắt chuyện với y.
“Được khoảng ba năm rồi. Tôi thường xuyên luyện tập chăm chỉ đó.”
“Vậy là để được thăng tiến à?”
Nàng tròn mắt, liếc nhìn Takuya. Y không trả lời câu hỏi ấy, cất lời khen ngợi.
“Tiểu thư cũng chơi giỏi đó. Lại quen với cả hiệp chơi dài...”
Nhưng Hoshiko ngắt lời, lắc đầu.
“Hôm nay thật tồi tệ. Tôi muốn ngừng chơi và đi về rồi.”
Hoshiko cáu kỉnh nói rồi nhanh chóng rời đi.
Giữa hiệp đấu buổi chiều, Munakata lại bắt chuyện với y.
“Có điều này tôi muốn cảnh báo cậu.”
“Gì vậy ạ?”
“Đối tượng của cậu không phải chỉ mỗi Hoshiko đâu. Tất nhiên cậu phải lấy lòng được phó tổng, nhưng vẫn còn một kẻ khó nhằn nữa đó.”
“Trưởng phòng kế hoạch ấy à?”
Takuya cất tiếng hỏi, trong đầu hiện ra gương mặt của Nishina Naoki. Munakata gật đầu.
“Dù sao cậu ta cũng là người thừa kế nhà Nishina. Nói đúng ra, phó tổng không phải kén rể cho con gái, mà là tìm người giúp việc trung thành cho cậu ta.”
“Anh Munakata chắc là ghi điểm tuyệt đối về khoản đó ấy nhỉ?”
Takuya đưa mắt nhìn sang, hơi châm chọc.
“Chắc hẳn là vậy rồi. Nhờ thế mà tôi có được vị trí ổn định. Nhưng đồng thời, cũng sẽ phải vĩnh viễn đóng vai kẻ nhắc tuồng sau sân khấu nữa.”
Ý của Munakata chắc là người nhắc tuồng luôn đứng sau Naoki.
“Anh có vẻ bất mãn?”
“Dù không hoàn toàn mãn nguyện nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Cậu có tham vọng thì cũng tốt, nhưng cũng nên lưu tâm khoản này. Đặc biệt là đến lúc đi ở rể.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này.”
Takuya nói xong thì Hoshiko cũng vừa thực hiện cú phát bóng.
Đúng là muốn làm rể nhà Nishina thì không thể bỏ qua Naoki. Takuya nghĩ thầm, có khi điều này sẽ thành trở ngại cũng nên.
Năm ngày sau hôm chơi gôn, lúc Takuya về căn hộ chung cư và đang thay đồ thì điện thoại đổ chuông. Nhận ra giọng của Hoshiko, Takuya bất giác siết chặt nắm tay.
“Anh định để tôi gọi bao nhiêu lần vậy? Chậm chạp quá đi! Giờ anh mới đi làm về à?”
Nàng nói như kể tội y. Kim đồng hồ chỉ 10 giờ tối.
“À tại tôi ăn xong mới về. Bữa trước cảm ơn tiểu thư nhiều lắm.”
“Không cần anh phải chào hỏi đâu. Quan trọng hơn, bây giờ anh đi ra đây với tôi nhé.”
“Bây giờ ấy à?”
“Đã bảo vậy còn gì. Ba mươi phút nữa nhé. Anh thay đồ xong thì đợi tôi trước chung cư.”
Takuya chưa kịp trả lời thì đầu bên kia đã cúp máy.
Y đứng chờ như đã được bảo. Chiếc Porsche trắng từ đâu xuất hiện, đậu lại trước mặt y. Hoshiko ngồi ghế lái xe, hất cằm ra hiệu cho Takuya ngồi vào ghế phụ.
Takuya vội vã trèo lên xe.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Takuya hỏi nhưng nàng chỉ nhìn thẳng về phía trước, không buồn trả lời. Y bèn thắt dây an toàn.
Xe đi vào cao tốc Chuo. Takuya lấy vé thông hành, đặt trước mặt Hoshiko. Cùng lúc đó, y nhận ra có chút mùi lạ.
“Tiểu thư vừa uống rượu đó à?”
Hoshiko vẫn nhìn về phía trước, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải giơ lên thành khoảng rộng độ 2 centimét.
Takuya hỏi, “Thế nghĩa là sao ạ?”
“Nghĩa là mới chỉ uống chừng đó rượu Brandy ấy.”
Takuya trợn tròn mắt.
“Tiểu thư đừng đùa vậy chứ. Dừng xe lại đi, tôi sẽ lái thay.”
Tuy nhiên Hoshiko không nói lời nào, đạp mạnh chân ga. Kim chỉ tốc độ nhảy vọt lên trông thấy. Takuya cũng cảm thấy áp lực tăng mạnh sau sống lưng. Y toát mồ hôi.
“Tiểu thư à...”
“Anh ồn ào quá. Đừng có ra lệnh cho tôi.”
Ổn định lại chút, nàng lại tiếp tục tăng tốc. Mấy chiếc xe chạy trên dưới 100 km/h đằng sau biến mất như bị thổi bay đi. Takuya im lặng, chú ý nhìn phía trước và gương mặt trông nghiêng của Hoshiko, chuẩn bị sẵn sàng đối phó nếu có gì xảy ra.
“Anh Suenaga à.” vẫn tiếp tục tăng tốc độ, Hoshiko nói. “Anh muốn kết hôn với tôi phải không nhỉ?”
Takuya không lập tức trả lời, nên nàng cất giọng với vẻ bực bội.
“Thế nào?”
“Anh muốn!” Y trả lời.
Hoshiko gật đầu như vừa ý.
“Anh nghĩ gì, muốn gì cũng được. Kể cả việc không biết thân biết phận của mình cũng chẳng sao.”
Takuya im lặng.
“Anh nịnh nọt cha cũng được. Nhưng mà, riêng việc vẫy đuôi theo anh trai tôi thì mau bỏ đi. Hắn ta và tôi không có liên quan gì, dù là hiện tại hay về sau đi nữa.”
“Anh không định vẫy đuôi theo anh Naoki. Nhưng cũng không thể không để ý được.”
“Được chứ sao, anh cứ phớt lờ hắn đi.”
“Dẫu nói vậy...”
Takuya đang nói nửa chừng thì Hoshiko đánh lái sang trái, đi vào làn tốc độ bình thường, vượt qua xe phía trước từ bên tay phải, rồi bất chợt bẻ lái trở về làn vượt.
“Nguy hiểm quá. Tiểu thư giảm tốc một chút đi.”
“Đã bảo anh đừng ra lệnh cho tôi rồi mà. Anh hiểu rồi chứ? Hãy phớt lờ anh trai tôi đi. Ai nói gì thì tôi không biết, nhưng đối tượng kết hôn với tôi phải chọn tôi vì chính tôi thôi. Không phải vì gã đó. Tiện thể nói luôn cho anh biết, người thừa kế của nhà Nishina vẫn chưa chắc là hắn ta đâu. Anh đừng nhầm lẫn nhé.”
Có vẻ Hoshiko đã phát giác ra chồng chị gái và mình được chọn để làm trợ thủ cho Naoki. Cũng có thể hôm nay câu chuyện này đã được bàn đến trong nhà Nishina. Vì thế mà nàng mới trở lên dữ dội thế này.
Nhưng Hoshiko lại gọi y ra làm đối tượng trút giận, nên Takuya cảm thấy mình đã được đáp lại. Nói cách khác, điều này có nghĩa sự tồn tại của y trong lòng nàng đã lớn dần lên.
Chạy một đoạn nữa, Hoshiko bình tĩnh hơn, bèn rời khỏi đường cao tốc và chuyển sang đường vào thành phố. Rồi nàng giảm dần tốc độ, quay ngược quãng đường đã đi lúc nãy.
Sau đêm đó, Hoshiko bắt đầu thi thoảng liên lạc với Takuya. Dẫu vậy, hiếm khi hai người đi ăn uống hay nhậu nhẹt. Phần lớn thời gian, Takuya phải đi mua đồ cùng nàng, hoặc làm tài xế cho nàng. Có lần nàng đi nhảy disco với bạn bè, y phải ngồi đợi cả buổi trong xe.
Dẫu vậy, Takuya cũng đạt được mục đích tiếp cận thân mật với nàng. Y cảm thấy dạo này mọi việc diễn ra thuận lợi đến ngỡ ngàng.
Vậy mà lại xảy ra chuyện này. Sự phản bội của Yasuko thực sự là tổn thất nặng nề với y.
5
Takuya hoàn toàn không lý giải được tại sao Yasuko không chịu bỏ đứa bé. Theo y thì sinh nó bây giờ cũng không có lợi gì cho ả. Thậm chí hoàn toàn ngược lại, chỉ khi ả chịu bỏ đứa bé, y mới có thể tiếp tục mối quan hệ hiện tại.
Vậy mà Yasuko vẫn khăng khăng sinh con. Và còn bắt y chịu trách nhiệm nữa. Tuy nhiên, cùng với điều kiện nếu nó là con của Takuya.
Takuya không rõ Yasuko còn quan hệ với ai khác nữa, nên không biết có bao nhiêu khả năng đó là con mình. Nhưng y nghĩ, dù đứa trẻ sắp ra đời không phải là con y, để Yasuko có bầu sinh con cũng không hay. Bởi lẽ, mối quan hệ giữa hai người có thể sẽ bị lộ.
Takuya muốn tránh điều này bằng mọi giá. Y biết rõ niềm kiêu hãnh của Nishina Hoshiko. Nếu mối quan hệ với Yasuko bị lộ ra, không những Takuya chẳng thể kết hôn với Hoshiko, mà vị trí của y trong Công nghiệp nặng MM cũng sẽ sụp đổ tức thì.
Takuya vẫn nhớ cảm giác siết chặt cổ Yasuko khi hai người quan hệ. Lúc đó y thực sự muốn siết thật chặt, giết ả luôn cho rồi.
Y sốt ruột muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện, nhưng thời gian cứ trôi đi mà không có đối sách gì.
Khi y đang cuống cuồng lo lắng thì được Nishina Naoki cho gọi.
Naoki tuy có cái chức trưởng phòng kế hoạch phát triển, nhưng người thực sự điều hành là phó phòng Hagiwara. Do vậy, từ trước tới giờ Takuya nếu có họp hành với phòng kế hoạch phát triển thì cũng là với Hagiwara thôi. Hagiwara là nhân viên kỳ cựu đã có 17 năm kinh nghiệm. Naoki được ngồi vào vị trí trưởng phòng chẳng qua nhờ bóng cha mình. Dường như Naoki cũng biết điều đó nên suốt ngày chỉ loanh quanh ở phòng bên cạnh.
Takuya đến phòng hẹn, thấy Hashimoto Atsushi hôm trước đã gặp tại buổi chơi gôn. Y đoán buổi họp là về Hoshiko.
“Tới đông đủ rồi nhỉ.”
Naoki vừa thấy Takuya liền đứng dậy, chỉ tới bàn họp bên cạnh. Hashimoto ngồi xuống, Takuya cũng ngồi bên cạnh. Naoki nói với nữ nhân viên thuộc cấp duy nhất trong phòng.
“Phiền cô Nakamori ra ngoài một chút.”
Nakamori nhỏ nhẹ vâng dạ rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Takuya nhìn theo Nakamori. Dù Naoki chỉ là trưởng phòng nhưng có phòng riêng và thư ký thế này, chắc hẳn do quyền lực của nhà Nishina.
“Nào, bắt đầu thôi.”
Naoki ngồi xuống đối diện Takuya và Hashimoto, hai tay khoanh trên mặt bàn, cúi đầu yên lặng như đang nghĩ cách mở lời. Dù trông khá u ám, nét mặt gã vẫn sắc sảo, chắc có thể gọi là một thanh niên đẹp trai. Takuya biết nhiều nữ nhân viên nghĩ rằng Naoki trông rất tuyệt vời. Y cũng chẳng thể phản bác.
“Tôi không muốn vòng vo.” Sau một hồi suy nghĩ, Naoki lên tiếng. “Ta đi thẳng vào vấn đề luôn.”
Takuya và Hashimoto cùng gật đầu. Có lẽ đúng là về Hoshiko. Nhưng cái tên Naoki đưa ra lại hoàn toàn ngoài giả định của y.
“Chuyện tôi muốn bàn không gì khác chính là vấn đề Amamiya Yasuko có bầu.” Naoki nói.
Takuya tức thì không biết dùng từ gì đáp lại, chỉ lặng nhìn khuôn mặt điển trai của Naoki. Hashimoto cũng thần người ra. Naoki cười nhạt như khoan khoái trước phản ứng của hai người, nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
“Hai cậu chắc rất sửng sốt. Chẳng có gì lạ. Lần đầu biết hai cậu cũng qua lại với Yasuko, tôi đã ngạc nhiên giật bắn cả người.”
“Cũng qua lại...?” Takuya cất tiếng, nhìn lại Naoki. “Nói vậy thì trưởng phòng cũng thế?”
“Đúng vậy.” Naoki nói.
Takuya liên tưởng đến khuôn mặt Yasuko, không rõ ả là loại con gái gì đây. Rồi y quay sang Hashimoto. Hắn cũng nhìn lại Takuya, khẽ nhún vai lắc đầu.
“Ngạc nhiên thật. Dù tôi cũng biết là ả có qua lại với người khác nữa.”
“Theo tôi điều tra thì chỉ có ba người chúng ta thôi.”
Nói rồi Naoki kể lại sự tình. Theo lời gã, thời điểm Yasuko nói cho gã về việc có bầu cũng trùng với thời điểm ả nói với Takuya. Nội dung câu chuyện cũng tương tự. Dù Naoki yêu cầu bỏ đứa bé, ả nhất quyết không nghe theo. Takuya nghĩ bụng, hóa ra là thế này.
“Thực lòng tôi cũng hết cách rồi.” Naoki cười gượng gạo. “Thế rồi tôi mới nghĩ, trước hết nên thử tìm xem ả còn quan hệ với ai nữa. Vì tôi biết chắc Yasuko còn bồ bịch khác ngoài mình.”
Takuya hỏi: “Anh thuê thám tử hay sao?”
“Không, tôi tự theo dõi. Dù khá khó khăn nhưng cũng có phần thú vị. Mãi không có cơ hội biết được ả gặp ai, tôi cũng hơi sốt ruột.”
Naoki nhìn lần lượt hai người rồi nói, “Chắc ả đã gặp cậu Hashimoto vào thứ Năm tuần trước, cậu Suenaga vào thứ Ba tuần trước và thứ Tư tuần này. Đúng không?”
“Vậy trưởng phòng chắc rơi vào khoảng thứ Hai ấy nhỉ.”
Takuya nửa đùa nửa thật.
“Đương nhiên. Thứ Sáu tuần trước và thứ Hai tuần này.” Naoki thản nhiên trả lời. “Quy luật có thể bất định nhưng chỉ có ba người chúng ta.”
“Ả cũng giỏi thật, kiên trì tiếp tục được mối quan hệ như vậy.”
Hashimoto nói, như thể khâm phục từ sâu thẳm cõi lòng.
“Tại rảnh quá mà.”
“Rồi chúng ta làm gì đây?” Takuya hỏi. “Tìm ra chúng tôi thì anh định làm gì? Chẳng lẽ muốn làm rõ xem ai là cha đứa bé sao?”
“Được thế thì đã tốt. Nhưng chắc hai cậu cũng biết điều đó là bất khả thi chứ? Liệu hai cậu có chắc đứa bé không phải con mình không? Tôi nói rõ là bản thân cũng không biết. Có khi nó là con tôi cũng nên.”
Những lời này làm cả Takuya lẫn Hashimoto đều im lặng. Naoki gật đầu đắc ý.
“Đầu tiên tôi phải bộc bạch, tình thế hiện tại cực kỳ xấu. Bởi nếu nó đúng là con tôi, ả sẽ đòi hỏi khoản tiền cực lớn cả đời để nuôi dưỡng đứa bé. Nếu xảy ra chuyện này, dù tôi có là trưởng nam nhà Nishina thì cũng khó giữ vị trí trong công ty.”
“Để tránh điều đó, chỉ còn mỗi cách kết hôn với ả thôi.” Takuya nói.
“Có thể Yasuko cũng trông chờ chuyện ấy. Nhưng tôi sẽ không chịu như vậy.” Naoki nhìn Takuya và Hashimoto rồi hỏi. “Tôi muốn biết hai cậu tính thế nào. Nếu đứa bé là con mình, liệu đã sẵn sàng chịu trách nhiệm chưa?”
Ánh mắt Naoki hướng về Takuya, nên y trả lời trước.
“Nói thực với anh là tôi cũng không biết làm sao.”
“Hẳn là thế rồi. Cậu còn có Hoshiko mà. Giả dụ không phải con cậu đi nữa, nếu lúc này quan hệ với Yasuko bị bại lộ thì rất tệ cho cậu.”
Naoki khẽ cong khóe môi lên. Sau đó gã nhìn sang Hashimoto. “Còn cậu thì sao?”
“Em cũng thế.” Hashimoto đáp. “Thực ra, em đã từ bỏ ý định làm chồng Hoshiko. Nhưng không chỉ có mỗi vậy. Vất vả lắm mới leo lên vị trí hiện tại, em không muốn sẩy chân vấp ngã.”
“Vậy cậu định làm gì?”
“Cái đó...” Hashimoto ngắc ngứ.
Naoki gật gù, hút vài hơi thuốc. Takuya nhìn chằm chằm làn khói trắng lan tỏa từ đầu điếu thuốc, chờ những lời tiếp theo của gã.
“Có điều này chắc hai cậu cũng từng nghĩ đến.”
Gã nói đến đó rồi dừng lại. Takuya và Hashimoto vẫn im lặng. Naoki nhắm mắt rồi tiếp tục.
“Tôi đã nghĩ rất nhiều lần. Nếu Yasuko chết đi thì mọi chuyện đều êm đẹp...”
Hashimoto bên