Chương 2 Sai lầm của kẻ sát nhân
Tại thành phố Komae.
Từ đường Setagaya, rẽ vào theo hướng Bắc một tí là đến tòa chung cư này. Có thể đi bộ tới sông Tama trong vài phút. Xe cộ không đông lắm, rất yên tĩnh, môi trường sống thuận lợi.
Tòa nhà có ba tầng. Tất cả các phòng đều quay mặt ra hướng Nam, bãi đậu xe nằm ở phía Đông. Có ít người đi làm bằng ô tô, nhưng bãi đậu xe này hầu như không trống bao giờ, luôn có xe đậu san sát.
Trong tòa nhà chung cư này, có một người đàn ông làm nghề in ấn. Dù được kế nghiệp từ cha, công việc cũng không dễ dàng. Khi có đơn hàng gấp, ông phải chất hàng lên xe mình từ đêm trước, sáng sớm hôm sau trực tiếp giao cho khách.
Sáng hôm nay là dịp như vậy. Nhận được yêu cầu phi lý, đòi giao hàng trong buổi sáng bằng bất cứ giá nào, đêm trước ông phải chạy máy in tới 10 giờ hơn. Xưởng in khá nhỏ, không đáp ứng mấy đơn hàng quá quắt này thì không tồn tại được. May là tối qua ông đã hoàn thành công việc và về nhà lúc 11 giờ.
Chỗ đậu xe của ông nằm ở vị trí thứ hai tính từ trong cùng. Ông sở hữu một chiếc xe tải nhỏ mua vài năm trước.
Phía sau xe ông là một chiếc Volvo. Ông thi thoảng nhìn thấy chủ của nó. Anh ta trẻ hơn ông tầm mười tuổi, nhưng trên người toàn là là đồ đắt tiền, chắc độc thân nên dư dả.
Ông nghĩ thầm rằng bọn độc thân sống trong khu chung cư này vốn là bọn có điều kiện. Dù không nằm trong 23 quận nội đô, giá căn hộ ở đây cũng trở nên đắt đỏ theo cơn sốt nhà đất hiện giờ. Đến mức người làm công ăn lương bình thường không thể chạm tay vào được. Mà chủ xe Volvo lại ở căn hộ rộng nhất, điều kiện tốt nhất trong khu chung cư này.
Chắc cũng chẳng làm nghề gì đàng hoàng. Ông tự tưởng tượng, có chút ganh tị.
Ông leo lên xe, kiểm tra hàng hóa trong thùng chở hàng phía sau. Khi chắc chắn không có sai sót gì, ông dùng khóa khởi động xe. Vừa nổ máy, ông vừa kiểm tra gương chiếu hậu. Thấy gương trái bị lệch, ông tặc lưỡi. Xe không lắp thiết bị tự động điều chỉnh gương.
Ông trèo sang bên trái và hạ cửa kính. Lúc thò tay ra để chỉnh lại gương, ông thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của thứ gì đó.
Hình như là ai đó, ông nghĩ bụng. Phản chiếu trong gương là tay người. Ông liền vươn người thêm, thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Vài giây sau, ông nhảy ra khỏi chiếc xe vẫn đang nổ máy.
“Tử thi chết được hơn mười hai tiếng rồi.”
Phó giáo sư Ando thuộc bộ môn pháp y Đại học Tokyo đưa tay nâng gọng kính vàng lên, điềm tĩnh nói. Sayama Souichi nhìn đồng hồ đeo tay, tính toán. Bây giờ là 7 giờ 26 phút sáng. Vậy nạn nhân bị sát hại khoảng 7 giờ tối qua.
“Hình như bị thắt cổ từ phía sau ạ?”
“Đúng thế. Sợi dây giao nhau phía sau cổ. Vậy là bị tấn công từ sau lưng.”
Xác chết nằm ngang giữa hai chiếc xe. Theo lời khai của người phát hiện tử thi, đó là chủ nhân của chiếc Volvo bên cạnh. Dựa vào bằng lái và danh thiếp trên cái xác, nạn nhân là Nishina Naoki, sống ở căn hộ 303. Tuổi 33, trên danh thiếp ghi “Trưởng phòng kế hoạch phát triển công ty Công nghiệp nặng MM.”
“Sayama!”
Được gọi tên, Sayama liền quay đầu. Thanh tra Taniguchi hất cằm, ra hiệu bảo anh tới gần.
“Người phát hiện ra xác chết là ông thợ in ấn. Nhưng tối qua, ông ấy về nhà lúc hơn 11 giờ.”
Taniguchi bình thường đã hơi gù, giờ lại khom hơn một chút.
“Lạ thật.” Sayama nói. “Theo phó giáo sư Ando, người này đã chết được hơn mười hai tiếng. Vậy có khả năng nạn nhân bị sát hại ở chỗ khác rồi mới được đưa tới đây.”
“Xác chết được vận chuyển trong đêm khuya sao?”
“Có khi những người sống trong khu này biết gì đó.”
“Hiện tôi đang cho người dò hỏi. Chúng ta tới phòng nạn nhân xem sao.”
Taniguchi bước về phía khu chung cư, Sayama cũng theo sau. Nhìn lên tòa nhà, anh thấy có mấy cửa sổ đang mở, vài người dân từ đó nhìn xuống bãi đậu xe.
Họ lên tầng ba. Căn hộ 303 nằm ngay cạnh cầu thang. Cửa đã mở, vài viên cảnh sát đang bước vào. Taniguchi cũng vào theo, còn Sayama bấm chuông căn hộ 302 bên cạnh. Một phụ nữ khoảng 35 tuổi ra mở cửa, có vẻ là một chị nội trợ.
Sayama hỏi chị ta tối qua có nghe thấy âm thanh gì lạ từ căn hộ bên cạnh không. Chị nội trợ lắc đầu.
“Hôm qua tôi chẳng nghe thấy gì. Không ngờ anh Nishina lại ra nông nỗi vậy.”
Chị ta lén nhìn sang nhà bên, cau mày.
“Hôm qua chị có thấy anh Nishina không?”
“À, có thấy. Sáng hôm qua lúc anh ta ra khỏi nhà chắc tầm 6 giờ. Anh ta đi sớm hơn mọi ngày một tiếng.”
Như vậy có thể nạn nhân không đi làm như bình thường.
“Trang phục anh ta thế nào?”
“Vẫn như ngày thường. Anh ta mặc com lê đen tề chỉnh, mang theo cái gì đó như là tập hồ sơ.”
Sayama yên lặng gật đầu, ghi chép những điều này vào sổ tay. Sau đó, anh ngẩng lên, hỏi chị ta có ấn tượng gì về Nishina.
“Tôi không rõ lắm, nhưng anh ta có vẻ hơi khác người. Có lúc anh ta ra ban công cả mấy chục phút mà chỉ ngơ ngẩn trông ra ngoài... À, có lần tôi thấy anh ta thổi kèn bên bờ sông Tama nữa.”
“Chị có hay nói chuyện với anh ta không?”
“Không. Lúc gặp tôi cũng chỉ chào hỏi xã giao.”
Kế tiếp, Sayama hỏi chị ta có thấy ai ra vào căn hộ của Naoki hay không. Người phụ nữ đưa tay lên má, nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ nhưng chỉ trả lời: “Chà, tôi không rõ lắm.”
Sau khi cảm ơn chị ta, Sayama nhòm vào căn hộ 303. Vừa thấy tình trạng trong phòng, anh im bặt không biết nói gì.
“Y như bão tố vừa quét qua nhỉ.” Taniguchi tiến lại.
“Trông khủng khiếp thật.” Sayama đồng ý.
Quả thực bên trong tạo ấn tượng như vừa trải qua một trận bão. Căn hộ 3LDK7 khá rộng đối với một người độc thân, nhưng các phòng đều bị ai đó xới tung lên. Sayama vừa đeo găng tay vừa nhìn quanh. Quần áo đều bị lôi ra từ tủ đứng và các hộc đựng đồ, vương vãi trên sàn. Giá sách hầu như không còn cuốn nào. Hộc bàn cũng bị kéo tuột ra, bên trong trống không, đồ đạc đã bị ném ra hết.
“Đến tủ lạnh cũng bị lục tung.” Taniguchi nói.
“Chắc hung thủ muốn tìm kiếm gì đó?”
“Có vẻ vậy. Nhưng tôi nghĩ hiện trường vụ án là nơi khác.”
“Chắc không phải tại đây rồi. Nếu Nishina bị giết ở đây, hung thủ chẳng có lý do gì để mang xác chết tới bãi đậu xe cả. Hung thủ muốn giấu hiện trường vụ án nên mới cố tình di chuyển tử thi.”
“Vậy hắn mang tử thi tới khu này rồi tiện thể lục tung nhà lên sao?”
“Chắc thế. Hung thủ làm bao nhiêu việc như thế này mà hàng xóm không hề hay biết. Hắn ta chắc có tính cách vô cùng thận trọng.”
“Vấn đề là hắn có tìm thấy thứ cần tìm chưa?”
“Chúng ta có manh mối gì không nhỉ?”
“Tôi chẳng rõ cái này có phải là manh mối hay không... Nhưng cậu thử qua đây xem.”
Hai người cùng đi vào phòng khách. Trên bàn có bộ bài cùng gạt tàn. Taniguchi chỉ vào cái gạt tàn đó.
“Cậu thấy dấu vết có giấy bị đốt chứ?”
“Ồ!”
Hình như có một mảnh giấy bị vo tròn rồi đốt trong gạt tàn, đã vụn thành tro đen.
“Dường như có chữ gì đó sót lại. Sếp đọc được không?”
Còn vài chữ vẫn đọc được. Là A, B và cả C trong bảng chữ cái. Phần còn lại tôi cũng không rõ. Tôi định gửi cho bên phòng giám định.”
“A, B, C à. Có khi người đốt giấy là chính Nishina chăng?”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Khả năng do hung thủ đốt khá thấp.”
“Vì nếu là hung thủ, hắn có thể mang theo người rồi tìm lúc thích hợp thủ tiêu nhỉ.”
“Vụ giết người A B C à. Có vẻ khó nhằn đây.”
Taniguchi rút một lá bài, lật ngửa trên bàn. Đó là quân Joker với nụ cười chẳng lành.
Sáng đó, Sayama thuộc đội điều tra số 1 của cục cảnh sát, cùng Yano thuộc sở cảnh sát Komae đã tới công ty Công nghiệp nặng MM. Yano kém Sayama chín tuổi, vẫn trong độ tuổi đôi mươi. Cậu ta khá cao ráo lực lưỡng. Đôi mắt vốn sắc sảo hôm nay lại càng sáng rỡ, chắc hưng phấn khi lần đầu tham gia điều tra án mạng.
“Chuyện này khó lý giải nhỉ. Không rõ Nishina quay về từ Osaka vì nguyên cớ gì?”
Tại phòng tiếp khách của công ty MM, trong khi chờ người tới, Yano thấp giọng hỏi. Căn phòng nhỏ chỉ độ bốn chiếu rưỡi8, nhưng có cách âm. Bộ bàn tiếp khách cũng không tầm thường. Ngoài phòng này, công ty còn có một sảnh tiếp khách xếp sẵn một hàng dài bàn ghế. Nhưng khi Sayama xưng danh ở quầy tiếp tân, một nữ nhân viên trong đồng phục xanh da trời đã dẫn họ tới phòng này với biểu cảm hơi cứng nhắc. Mấy cô gái ấy dường như đã biết về vụ án.
“Chắc gì Nishina quay về rồi mới bị sát hại? Cũng có khả năng anh ta bị sát hại trước, sau đó tử thi được chở về đây.” Sayama trả lời, giọng còn nhỏ hơn Yano.
“Tức là Nishina bị giết ở Osaka, xong hung thủ mang xác về Tokyo?” Yano tròn mắt. “Mất công quá. Sao hung thủ lại phải làm vậy?”
“Cái đó tôi cũng chưa rõ. Chỉ là cũng có khả năng như vậy.”
“Em thì nghĩ là Nishina quay về Tokyo trước rồi mới bị sát hại.”
“Tùy cậu thôi.”
Nói rồi, Sayama khoanh tay lại, nhắm mắt. Anh còn việc khác phải suy nghĩ.
Sau khi xác định nhân thân của Nishina Naoki, cảnh sát lập tức liên lạc với công ty và gia đình. Gia đình Naoki sống cách đó không xa. Khi biết cha nạn nhân là Toshiki, phó tổng giám đốc thường trực của công ty Công nghiệp nặng MM, Sayama thấy điều này cũng hợp lý. Anh từng nghe về nhà Nishina.
Toshiki được gọi đến để xác nhận danh tính thi thể. Vừa nhìn qua, ông ta lập tức nhận ra con trai mình. Hơi thở Toshiki có phần gấp gáp, nhưng đối diện với hoàn cảnh thế này mà ông vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh đến khó tin. Chỉ có tay phải siết chặt khăn mùi soa là run rẩy cả buổi.
“Các anh có manh mối gì không?” Toshiki vừa nhìn tử thi vừa hỏi. Một viên cảnh sát trả lời rằng vẫn đang điều tra.
Toshiki nhìn chằm chằm viên cảnh sát đó, nói tiếp: “Mong các anh nhanh chóng tìm ra hung thủ. Chúng tôi sẽ cố hết sức hợp tác.”
Sayama và đồng nghiệp cúi đầu, bảo sẽ dốc toàn lực cố gắng.
Trong khi đó, đội điều tra cũng lấy được thông tin quan trọng từ phía công ty. Naoki dự định đi công tác ở Osaka từ hôm qua. Hình như là đi nghe hội thảo quốc tế về rôbốt. Điều này giải thích lời khai của chị nội trợ hàng xóm, rằng Naoki rời nhà sớm hơn ngày thường.
Naoki chắc hẳn đã đi Osaka, nhưng tử thi lại được tìm thấy ở Tokyo. Đúng như lời Yano, việc này khó có thể giải thích được. Nhưng Sayama còn băn khoăn một điều khác. Tại sao hung thủ lại chọn thời điểm đó để sát hại Naoki? Như thế có thuận lợi gì cho hung thủ sao?
Tiếng gõ cửa vang lên. Sayama cất tiếng trả lời thì một người đàn ông gần 40 tuổi bước vào. Trông ông ta gầy yếu, vẻ mặt xanh xao. Dù vậy, ánh mắt dò xét nhìn Sayama ẩn chứa tia sắc sảo.
Người đàn ông xin lỗi vì bắt Sayama phải chờ rồi đưa danh thiếp ra. Đó là phó phòng kế hoạch phát triển, Hagiwara Toshio. Sayama thấy hơi lạ vì Hagiwara là thuộc cấp nhưng rõ ràng lớn tuổi hơn nạn nhân Naoki. Việc này chắc do quyền lực của nhà Nishina.
Sayama và Yano cũng xưng tên rồi đi thẳng vào vấn đề. Anh hỏi Nishina Naoki là người thế nào. Hagiwara nghiêng cằm trong giây lát rồi nói: “Thú thật tôi thấy anh ta là người đáng thương.”
“Đáng thương nghĩa là sao?”
“Anh ta ở vị thế như vậy, chắc hẳn được thân thích kỳ vọng rất nhiều. Nhưng kỳ vọng đó có vẻ hơi quá sức anh ta.”
Sayama cảm thấy người đàn ông này có cách ăn nói nhún nhường kỳ lạ.
“Trong công việc thì anh ta thế nào?”
Sau khi Sayama hỏi, Hagiwara lại nghiêng cằm trong giây lát trước khi trả lời. Có vẻ đây là thói quen của ông ta khi cố gắng tóm tắt nhanh chóng những suy nghĩ trong đầu.
“Hình như... anh ta không quan tâm lắm đến công việc.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Anh ta hầu như nhốt mình trong phòng riêng, ít khi ra chỗ chúng tôi. Khi chúng tôi cần hỏi ý kiến gì, anh ta đều bảo mọi người tự quyết là được. Anh ta cũng có đọc báo cáo gửi lên, nhưng thường không sửa chữa hay bắt lỗi gì.”
“Việc đó không ảnh hưởng gì đến công việc ư?”
“Hiện tại thì không ảnh hưởng gì. Vì tôi cũng tự mình kiểm tra kỹ lưỡng rồi.”
Hagiwara nói như kiểu có mình thì không cần trưởng phòng nữa. Điều này càng thể hiện rõ khi Sayama hỏi thêm về nội dung công việc.
“Nhân viên trong bộ phận nghiên cứu phát triển không chỉ chú tâm nghiên cứu chuyên ngành, mà còn tìm hiểu những đối tượng có thể đưa vào phát triển thực tế. Những đối tượng ấy sẽ được chia thành các dự án to nhỏ khác nhau. Phòng kế hoạch phát triển sẽ quản lý và điều phối các dự án ấy. Nói dễ hiểu thì giống nhạc trưởng dàn nhạc ấy. Những người chịu trách nhiệm cho mỗi dự án sẽ báo cáo cụ thể cho tôi. Nếu tôi thấy có vấn đề gì thì sẽ chỉ đạo điều chỉnh. Tôi tin tưởng rằng công việc quản lý khá suôn sẻ.”
Câu cuối của Hagiwara tràn ngập sự tự tin.
“Vậy anh Nishina hẳn không gặp vấn đề gì trong công việc đâu nhỉ?”
“Chắc là không đâu.” Hagiwara đáp, lại nghiêng cằm.
“Vậy ngoài công việc, gần đây anh ấy có gì khác lạ không?”
“Ngoài công việc ấy à...”
Mắt Hagiwara khẽ động. Nhưng ông ta chỉ im lặng nhìn anh chăm chú.
“Tôi nghĩ... Chẳng có gì đâu.”
“Xin ông hãy nói thành thật. Đúng là không có gì chứ?”
Yano đột nhiên lên giọng. Sayama khẽ huých vào đầu gối Yano, ra hiệu cho cậu ta im lặng. Dọa nạt ở đây cũng không ích gì.
Sayama gõ đầu bút bi vào cuốn sổ vài lần, rồi lại nhìn Hagiwara.
“Tiện đây, ông có biết gì về chuyến công tác lần này của anh Nishina không?”
“Tôi nghe bảo là anh ta đi nghe hội thảo.”
“Hay có mấy chuyến công tác như vậy à?”
“Đúng là có nhưng hiếm khi trưởng phòng trực tiếp tham gia. Anh ta hầu hết cho đám nhân viên trẻ đi.”
“Ồ!”
Sayama thấy tình tiết này rất đáng chú ý. Tại sao lần này Nishina Naoki lại đích thân tham dự?
“Anh Nishina thông báo về chuyến công tác khi nào vậy?”
“Khi nào ấy nhỉ...”
Hagiwara mở cuốn sổ bìa đen đang cầm trên tay. Ông ta lật ra trang nhật trình.
“Chắc là một tuần trước. Anh ta bảo sẽ đi công tác Osaka và ở lại qua đêm, nên nhờ tôi trông nom công việc.”
“Việc anh Nishina đi công tác, ngoài ông Hagiwara thì còn ai biết không?”
“Tất cả thuộc cấp đều biết. Ngoài ra thì tôi không rõ.”
“Ra vậy. Còn một chuyện nữa, tử thi anh Nishina được tìm thấy gần nhà riêng ở Komae. Ông có biết việc gì khiến anh ta thay đổi kế hoạch, không nghỉ đêm ở Osaka không?”
Nhưng Hagiwara lập tức lắc đầu.
“Tôi hoàn toàn không biết gì về việc đó. Anh ta đã mất công đặt phòng khách sạn rồi mà.”
“Vậy sao?”
Sayama không thu thập được thêm thông tin hữu ích từ Hagiwara, nên bảo ông ta gọi một thuộc cấp nào đó tới.
“Vậy để tôi gọi ai đó đang rảnh tay.”
Hagiwara nhổm người dậy. Sayama liền chỉ vào chiếc điện thoại nội bộ đặt ở góc phòng và nói: “Phiền ông gọi bằng điện thoại này.” Anh làm vậy để phòng trường hợp Hagiwara bịt miệng thuộc cấp.
Hagiwara hơi lưỡng lự, nhưng cũng dùng cái điện thoại ấy để gọi nhân viên phòng mình. Ông ta bảo một nam nhân viên tên Kasai sẽ tới.
Năm phút sau, Kasai đến phòng tiếp khách. Nghe nói anh ta nhỏ hơn Naoki hai tuổi, mới ngoài 30. Tuy nhiên Sayama cảm thấy Kasai trông như vừa tốt nghiệp đại học. Khuôn mặt không quá trẻ con, nhưng đường nét thanh thoát, trông vẫn khá non nớt.
Hagiwara đứng lên, rời khỏi phòng. Thay vào đó, Kasai ngồi xuống trước Sayama và Yano.
“Xin lỗi vì làm phiền anh lúc đang làm việc.”
Sayama nói, nhưng Kasai không đáp lại câu ấy, mà hỏi ngay với vẻ hiếu kỳ: “Không phải trưởng phòng bị tên cướp nào đó tấn công sao?”
Đúng như vẻ ngoài, anh chàng này thuộc diện mau mồm mau miệng.
“Chúng tôi vẫn chưa biết. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng ấy.”
Sayama trả lời vậy, nhưng thực ra anh và đồng nghiệp không nghĩ Naoki bị trộm cướp tấn công. Nếu là trộm cướp đơn thuần thì không có lý do gì để di chuyển tử thi. Ngoài ra, thời gian phỏng đoán tử vong là khoảng 7 giờ tối qua. Đối với phường trộm cắp thì giờ đó quá sớm.
“Mà tôi cũng không ngờ trưởng phòng lại bị sát hại. Không rõ rồi sẽ ra sao đây.” Kasai phát biểu cảm tưởng sáo mòn với vẻ mặt buồn bã.
Sayama tiếp tục hỏi những câu trước đó đã hỏi Hagiwara. Câu trả lời của Kasai có sắc thái hơi khác.
“Đúng là trưởng phòng Nishina chỉ như bù nhìn thôi. Tuy nhiên trưởng phòng không chú tâm vào công việc vì lý do khác.”
“Ý anh là sao?” Sayama thúc giục.
Kasai yêu cầu họ đừng tiết lộ rằng anh ta nói những lời này, rồi tiếp tục.
“Phó phòng nhiều khi cố tình cô lập trưởng phòng đó. Đúng là không hay ho gì khi người ít tuổi hơn mình lại là cấp trên. Nhưng trong công việc, tôi nghĩ cũng nên chịu đựng điều đó. Phó phòng Hagiwara muốn mọi người nghĩ rằng phòng kế hoạch phát triển này do ông ta chống đỡ.”
“Nếu vậy, quan hệ giữa anh Nishina và ông Hagiwara không tốt lắm nhỉ?”
“Đúng vậy. Có thể nói họ khá lạnh nhạt với nhau. À, nhưng phó phòng hôm qua ở lại làm việc tới khuya.” Dường như nhận thấy Hagiwara có thể sẽ bị tình nghi, Kasai nhanh chóng nói thêm.
Sayama cười khổ gật đầu, rồi hỏi tiếp gần đây xung quanh Naoki có gì khác thường không. Lúc anh hỏi Hagiwara điều này, vẻ mặt ông ta cũng có một chút thay đổi. Nhưng biểu hiện của Kasai rõ ràng hơn.
Kasai rướn người về phía trước, thì thầm: “Anh chưa nghe từ phó phòng sao? Về em gái trưởng phòng ấy?”
“Em gái anh Nishina à? Chúng tôi chưa nghe. Có chuyện gì vậy?”
Kasai hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm trọng rồi mào đầu: “Xin các anh đừng để lộ là tôi kể chuyện này ra.”
Chuyện là về em gái Hoshiko của Nishina Naoki. Naoki đã chửi bới một gã được đồn là ứng viên cho vị trí hôn phu của cô nàng.
“Trưởng phòng nặng lời lắm. Dù anh ấy là người kế nghiệp của nhà Nishina, cũng không nên xen vào việc hôn nhân của em gái như vậy.”
Kasai bĩu môi như thể đó là vấn đề của mình.
“Hừm, có chuyện đó nữa à.”
Sayama nghĩ tình tiết này rất đáng chú ý. Hôn nhân của Hoshiko sẽ khó được suôn sẻ nếu không có sự đồng thuận của Naoki. Nhưng Naoki lại phản đối.
Suenaga Takuya à.
Sayama cảm thấy bị thu hút mạnh mẽ bởi cái tên đó, dù chưa một lần gặp mặt.
2
Từ khi được phân về phòng kế hoạch phát triển, Nakamori Yumie đều đến công ty lúc 8 giờ 10 phút.
Công việc bắt đầu từ 8 giờ 45, nên cô có nửa tiếng để lau dọn bàn ghế hoặc thay nước bình hoa. Yumie không thấy những việc tạp vụ như vậy nhàm chán. Vào ngày nghỉ cô cũng thích dậy sớm dọn phòng.
Tuy nhiên sáng hôm đó Yumie không phải làm những việc này. Khi vừa vào phòng thay đồ, cô đã nghe được một tin động trời.
Nishina Naoki đã chết. Và còn là bị sát hại.
Yumie nghe tin vụ án từ cô đồng nghiệp Asano Tomoko vào công ty cùng đợt với mình. Đôi má tròn trịa của Tomoko đỏ ửng. Cô ta vừa thở hổn hển vừa tiết lộ cho Yumie thông tin mình nghe được. Nào là xác chết được tìm thấy ở bãi đậu xe gần khu chung cư của Naoki, hay các lãnh đạo công ty đang họp để bàn bạc sự tình...
“Không thể tin được.” Yumie thì thào. “Sao anh Nishina lại ra nông nỗi này...”
Sáng đó, ngay sau khi giờ làm việc bắt đầu, phó phòng Hagiwara tập hợp cả phòng lại, công bố chính thức việc Naoki bị sát hại. Ông ta nhắc nhở là cánh nhà báo chắc sẽ đến hỏi han về vụ việc này, nên mọi người không được phát ngôn thiếu trách nhiệm.
“Đặc biệt cô Nakamori Yumie chú ý giúp tôi.”
Hagiwara nhìn sang Yumie, lập tức đám nhân viên cũng chú mục vào cô. Yumie gật đầu, mặt cúi gằm.
Sau khi giải tán, đám nhân viên trẻ bắt đầu xúm lại bàn về vụ án. Tiếng nói chuyện vẳng đến bên tai Yumie.
“Hôm qua trưởng phòng hẳn là đi công tác ở Osaka. Tức anh ta bị sát hại khi trở về Tokyo vào giữa khuya.” Kasai, người lớn tuổi nhất trong đám nhân viên đang tụ tập, nhỏ giọng thì thào.
“Ban đầu trưởng phòng định nghỉ lại Osaka mà. Vì hội thảo quốc tế kéo dài đến tận hôm nay.” Một nhân viên khác nói.
“Nên chắc anh ta có việc gì đột xuất. Nếu không chẳng có lý do gì tự nhiên quay lại Tokyo cả.”
Kasai vừa nói vừa khoanh tay lại. Lúc ấy, ánh mắt anh ta và Yumie giao nhau. Có vẻ hơi lúng túng, anh ta ho một tiếng rồi quay lại chỗ ngồi. Mấy nhân viên khác chú ý đến Yumie, liền im lặng ai về chỗ nấy.
Yumie cũng quay về bàn mình ở phòng bên cạnh. Bên cửa sổ là bàn của Nishina Naoki. Suốt một năm nay, luôn chỉ có cô và Naoki ngồi trong phòng này.
Công việc của Yumie là quản lý thời gian làm việc, tính toán giờ làm thêm của nhân viên trong phòng. Sau khi vào công ty, cô được phân đến phòng thiết kế. Nhưng một năm trước, đột nhiên cô được chuyển tới phòng kế hoạch phát triển này. Chính cô cũng không biết lý do.
Ngoài ra, Yumie cũng không rõ vì sao chỉ có mình cô ngồi chung phòng với Naoki. Theo tin đồn thì đó là ý của Naoki. Mọi người phóng đại rằng Naoki có cảm tình với Yumie bên phòng thiết kế nên đã đưa cô về phòng mình. Nhân viên trong phòng nhìn cô là lạ cũng vì lý do đó.
Tất nhiên đó chỉ là tin đồn. Suốt một năm nay, Naoki không một lần tỏ thái độ thích cô. Cũng chưa từng mời cô đi ăn. Chỉ có đôi lần anh ta tán gẫu với cô vào giờ giải lao. Suy nghĩ một chút cũng thấy chuyện này hiển nhiên. Người thuộc tầng lớp cao quý như Naoki không thể lựa chọn một cô gái xuất thân thôn quê lại không quá xinh đẹp như Yumie.
Chính Yumie cũng chưa từng để ý Naoki. Vị thế của hai người quá khác nhau, tuổi tác cũng chênh lệch. Hơn nữa, Naoki tạo ấn tượng khó có thể đến gần. Thậm chí có thể gọi là không có khe hở. Dù đối với bất cứ ai, anh ta luôn có vẻ như che giấu cảm xúc thật của mình.
Tuy vậy, Yumie nhớ lại đôi lúc cô cũng bị lôi cuốn bởi sự dịu dàng thi thoảng nhìn thấy ở Naoki. Không rõ sự dịu dàng đó là gì.
Nghĩ đến đấy, Yumie chợt thấy có cái gì dâng lên trong lồng ngực. Cô hít thở thật sâu vài lần để kìm nén lại rồi mở máy tính trên bàn làm việc, bắt đầu tính toán chi phí công tác. Làm việc với máy móc giúp cô kiềm chế cảm xúc.
So với các phòng ban khác, phòng kế hoạch phát triển ít đi công tác hơn. Tuy vậy, hằng tháng ít nhất cũng có vài người nộp đơn. Hầu hết là trong nội thành Tokyo, nhưng cũng có nhiều người đi Osaka hay Nagoya. Những trường hợp ấy, Yumie sẽ phải chuẩn bị vé máy bay hoặc tàu cao tốc.
Yumie dừng tay gõ phím. Cô nhớ đến lúc Naoki thông báo đi công tác. Đó là vào một tuần trước.
“Cả đi lẫn về đều bằng tàu cao tốc chứ ạ?” Yumie hỏi Naoki.
“Ừ. Do cũng không phải việc gấp. Chuyến công tác này tôi chỉ đi nghe hội thảo thôi.”
“Anh định trọ một đêm ạ? Đặt khách sạn gần hội trường có được không ạ?”
Hội thảo quốc tế được tổ chức tại một tòa nhà gần Nakanoshima.
“À không, cô đặt cho tôi một khách sạn gần Shin- Osaka nhé. Vì tôi muốn gửi hành lý trước khi đến hội trường.”
“Em hiểu rồi!”
Sau đó Yumie chọn khách sạn Osaka Green Hotel từ danh sách khách sạn do công ty chỉ định, gần khu vực Shin-Osaka.
Giờ nghĩ lại, cô thấy hơi là lạ.
Naoki bảo mình cần gửi hành lý, nhưng một người đàn ông đi công tác chỉ một ngày thì chắc hẳn không nhiều đồ như vậy. Ngoài ra, hôm sau anh ta cũng phải đến hội thảo, nên khách sạn gần hội trường không phải sẽ thuận tiện hơn sao?
Không biết có liên quan gì đến vụ án không? Nghĩ đến đó, Yumie lắc đầu. Chắc không đâu. Việc anh ta đặt phòng ở Shin-Osaka hẳn chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Yumie lại gõ phím tiếp tục làm việc, nhưng trong đầu vẫn nghĩ về Naoki. Cô không có nhiều dịp thong thả trò chuyện với anh ta, nhưng đôi lúc hai người đi về cùng nhau một đoạn đường khi phải làm thêm giờ. Ban đầu cũng chỉ tán gẫu vu vơ, nhưng về sau họ có nhắc đến chuyện người yêu hay hôn nhân. Khi Yumie bảo hiện tại không suy nghĩ gì về vấn đề đó, Naoki chỉ khẽ gật đầu. Rồi anh ta đứng lại, nhìn cô chăm chú như muốn nói gì đó. Khi cô hỏi có chuyện gì vậy, anh ta bảo không có gì, rồi lại đi tiếp. Thật sự Yumie đã khá bối rối. Đó là lần đầu tiên Naoki có biểu cảm như vậy.
Yumie không còn cơ hội để biết lúc ấy Naoki muốn nói gì nữa.
Xong một phần công việc, Yumie bước ra hành lang, đến phòng uống nước. Mỗi khi rảnh tay cô hay qua đó nghỉ ngơi. Công ty Công nghiệp nặng MM có trang bị đầy đủ máy bán cà phê hòa tan, nên các nhân viên nữ không bị bắt làm công việc pha trà hay cà phê.
Yumie mở cửa phòng uống nước, thấy có người ngồi sẵn trên cái ghế ở góc phòng. Đó là một cô gái Yumie quen biết. Vào giờ này, thường sẽ có ai đó trong phòng.
“Chào chị.” Yumie cất tiếng.
Nhưng cô gái kia có vẻ đang mải suy tư gì đó, thậm chí không nhận ra cánh cửa đã mở. Thế rồi, khi thấy Yumie, cô ta mới khẽ hé môi phản ứng.
“Chị sao vậy?” Yumie hỏi.
“Không có gì, chỉ nghỉ ngơi chút thôi.”
Nói rồi cô ta đứng dậy, ra khỏi phòng mà không nhìn sang Yumie lấy một lần. Thường ngày họ sẽ nói hai ba câu bông đùa với nhau.
Có chuyện gì vậy nhỉ? Chị ta hơi khác thường...
Nhìn theo mái tóc dài của Amamiya Yasuko, Yumie thầm nghĩ.
3
Về tới căn hộ chung cư ở Ogikubo, Takuya ngã uỵch xuống giường, trên người vẫn mặc com lê. Trời không nóng mà cả người y toát mồ hôi. Họng khô rát bất thường, tim đập loạn nhịp. Ngẫm lại trạng thái căng thẳng cả ngày nay thì cũng không có gì lạ.
Mọi chuyện thật tồi tệ. Vừa lẩm bẩm, Takuya vừa tháo cà vạt. Chiều nay, sau khi trở về từ Nagoya, y thử ghé công ty với bộ mặt giả ngây. Quả nhiên cả công ty đang xôn xao. Người của công ty, còn là con trưởng của nhà Nishina bị sát hại mà, mọi người ồn ào cũng đương nhiên thôi.
Tuy nhiên, nếu theo kế hoạch của bọn họ, hôm nay Công nghiệp nặng MM đáng lẽ phải ồn ào vì cái chết của Amamiya Yasuko.
Ả Yasuko đó vẫn còn sống.
Người bị sát hại lại là Naoki, chủ mưu kế hoạch thủ tiêu Yasuko.
Mọi chuyện thật tồi tệ. Takuya lại thì thầm.
Takuya hồi tưởng sự việc đêm qua. Trong khi di chuyển tử thi tại khoảng đất trống ở Atsugi, họ phát hiện đó là xác của Naoki. Sự kinh hoảng trong phút giây đó không thể diễn đạt bằng lời. Takuya và Hashimoto đều không thể cử động, như đã bị đóng băng. Cũng không thể cất lời.
“Bị đánh tráo lúc nào vậy?” Hashimoto hỏi với vẻ mặt cứng đờ. Takuya không rõ dùng từ “đánh tráo” ở đây có thích hợp không.
“Làm sao tôi biết được? Có điều, chắc chắn từ lúc tôi xuất phát ở Nagoya thì nó đã như vậy rồi.”
Không thể có chuyện cái xác bị đánh tráo giữa đường.
“Thế sao lại ra nông nỗi này?”
“Chịu.” Takuya lắc đầu. “Hay bị Yasuko đánh trả... Chẳng lẽ là thế?”
Việc Naoki bị sát hại quả rất lạ lùng. Nhưng hung thủ còn biết quấn tử thi vào chăn rồi đưa lên xe. Tại sao hắn ta lại làm như vậy?
“Không còn cách nào khác.” Sau một lúc im lặng, Takuya nói. “Tạm thời phải vứt cái xác ở đâu đó.”
“Hay là vứt luôn ở đây?” Hashimoto run rẩy nói.
“Chỗ này không được.” Takuya khẳng định. “Cái xác là của người khác, nhưng ta vẫn phải mang nó về Tokyo. Chắc cảnh sát sẽ nghĩ là Naoki có việc gấp phải về, sau đó bị sát hại.”
Vừa nói, Takuya vừa nghĩ bụng, khó mà hy vọng cảnh sát suy luận như vậy. Sau khi khám nghiệm thời gian tử vong, cảnh sát sẽ biết ngay Naoki bị giết ở Osaka hay Tokyo. Thực sự, Takuya khăng khăng chuyển cái xác về Tokyo vì muốn đẩy nó thật xa Nagoya, nơi y ở lại.
Nhưng Hashimoto không nhận ra ý đồ thực sự của Takuya. Hắn bị thuyết phục rằng phải chở cái xác về Tokyo.
“Vậy em phải chở nó một mình sao?”
“Tất nhiên rồi.” Takuya đáp. “Cái xác thay đổi nhưng nhiệm vụ vẫn vậy.”
‘Nhưng em biết vứt nó ở đâu đây?” Hashimoto mếu máo.
“Trưởng phòng hình như có thuê nhà ở Komae. Nếu giấu cái xác đâu đó quanh nhà, sáng mai người ta sẽ phát hiện ra thôi.”
Hashimoto ôm đầu rên rỉ.
“Đáng lẽ chúng ta không nên tham gia kế hoạch này. Bị đuổi việc vẫn hơn là thành tội phạm.”
Khi Hashimoto còn đang than vãn, Takuya liền túm lấy gáy hắn.
“Đến lúc này đừng có khóc lóc nữa. Trước hết phải thật nhanh chóng xử lý cái xác. Thôi kêu ca và mau chở nó đi.”
Hashimoto gật đầu, ánh mắt vẫn đầy sợ hãi. Takuya buông tay ra. Y thấy ruột gan như thiêu đốt khi phải để một kẻ như Hashimoto đảm nhận công việc quan trọng là thủ tiêu cái xác. Nhưng không còn cách nào khác.
“Nhờ cậu cả đấy, nhớ đừng để ai phát hiện ra. Ôi, mà trước đó...”
Takuya lục lọi túi áo quần của Naoki. Phải lấy lại bản cam kết đó. Cả tờ giấy mô tả địa điểm trao đổi cái xác nữa.
Tuy nhiên...
Takuya không tìm ra hai tờ giấy đó. Y thấy máu nóng dồn lên mặt. Nếu chúng lọt vào tay kẻ khác thì coi như xong đời.
“Tệ quá.” Takuya cắn chặt môi dưới. “Có lẽ kẻ giết trưởng phòng đã cầm đi rồi.”
“Có chuyện như vậy sao?”
Hashimoto cũng tái mét mặt mày.
“Dù sao chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian. Khởi hành thôi.”
Takuya chui vào xe, khởi động máy. Y quay xe ngang với xe Hashimoto rồi hạ cửa kính, cất tiếng: “Sau khi xử lý cái xác, cậu nhớ lau dọn cốp xe nhé. Ngoài ra đừng để lại bằng chứng gì. Cậu vứt hóa đơn cao tốc chưa?”
“À, cái này phải không? Em vứt giờ đây.”
Hashimoto vò tờ hóa đơn, xé vụn rồi ném qua cửa sổ ô tô. Vụn giấy lả tả bay theo gió.
“Xong rồi, đi thôi!”
Cả hai cùng xuất phát. Sau khi đi thẳng xuống hướng Nam, Takuya theo làn dưới vào cao tốc Toumei, Hashimoto theo làn trên.
Takuya rời cao tốc từ cổng ra Toyokawa. Y chạy theo hướng Nam, nhắm đến thành phố Toyohashi. Sau khi vượt qua Toyohashi, y tới vùng tên là thị trấn Minato, tiến vào những con đường chằng chịt theo ghi chú của Naoki. Nhìn thấy biển hiệu Xưởng gỗ Yamanaka và gara gần đó, y nhẹ cả người. Sau khi cho xe vào gara, Takuya đi bộ ra ga tàu. Y nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn 5 giờ sáng.
Có ba chiếc xe đang đậu tại trạm đón taxi trước nhà ga. Cả ba tài xế taxi đều kéo mũ che mặt, đang say ngủ. Takuya gõ vào kính trước cửa một xe, đánh thức tài xế rồi nhanh chóng trèo lên.
“Nhờ anh chở tới Nagoya.”
Nói rồi, Takuya buông người xuống ghế.
Takuya về tới khách sạn lúc 6 giờ 20 phút. Y lẻn vào phòng, cẩn thận không để ai nhìn thấy. Quá mệt mỏi, y ném người xuống giường. Takuya nghĩ mình khó mà ngủ được lúc này, nhưng cuối cùng cũng thiếp đi một chút. Y tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Đồng hồ chỉ đúng 7 giờ. Cuộc gọi báo thức vô cùng chính xác.
Takuya chống thân thể nặng nề rời khỏi giường. Lúc ấy, chuông điện thoại lại reo, giống như sáng nay. Tim y như nẩy lên. Takuya nuốt nước bọt rồi cầm lấy ống nghe.
Người gọi đến là Hashimoto.
Y giáp mặt Hashimoto ở công ty rồi, nhưng hai người vẫn chưa nói chuyện riêng. Không có cơ hội làm thế.
“Hôm qua em vất vả lắm đó.” Hashimoto liền nói, giọng điệu nặng nề. Hắn cũng kiệt sức như Takuya, có khi còn hơn.
“Cậu vứt cái xác ở bãi đậu xe nhỉ?”
“Vâng. Ban đầu em định đặt cái xác ngồi trong xe, cho giống anh ấy bị sát hại trong đó. Nhưng không làm được, nên em vứt cái xác xuống khoảng trống giữa hai xe. Nặng lắm đó.”
Giọng điệu Hashimoto cáu kỉnh, như thể chỉ có mình hắn làm công việc nặng nhọc. Takuya cũng tưởng tượng được việc đó vất vả thế nào. Nhưng y nghĩ chẳng có lý do gì để cảm ơn hay xin lỗi.
“Không ai thấy chứ?”
“Khỏi cần lo chuyện đó. Thế anh Suenaga thì sao?”
“Mọi việc đều suôn sẻ. Tôi đã trả xe vào đúng gara nhà người thân trưởng phòng.”
“Vậy ạ. À mà...” Hashimoto dừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Yasuko vẫn còn sống nhỉ.”
“Vẫn đang tung tăng.” Takuya trả lời. “Ả ta cũng xin nghỉ phép hôm qua thì phải?”
“Đúng vậy. Chắc là đến Osaka theo lời mời của trưởng phòng.”
“Đáng lẽ ả phải bị giết ở Osaka. Không lẽ giết ngược lại người tấn công mình?”
“Khó có khả năng đó.”
“Trưởng phòng lẽ nào lại cẩu thả đến vậy.”
“Nhưng nếu giả thuyết đó là sự thật, ả đã biết chúng ta cùng thuyền với trưởng phòng rồi.”
Hashimoto đang nhắc tới bản cam kết đó.
“Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho khả năng ấy.”
“Vâng. Thực ra tối qua, trước khi ném cái xác, em đã thử vào nhà trưởng phòng lục tìm bản cam kết. Em có mang găng tay nên không lo để lại dấu vết, nhưng rất căng thẳng sợ hàng xóm phát hiện. Đáng ra em không nên làm vậy, chỉ cần vứt cái xác rồi chuồn luôn.”
Giọng Hashimoto lại đầy nuối tiếc, nhưng Takuya phớt lờ, hỏi dồn: “Nhưng không tìm ra à?”
“Không. Em đã thử tìm trong tủ quần áo hay hộc đựng đồ. Ngoài ra cũng không thấy bản kế hoạch giết người. Chắc trưởng phòng tiêu hủy rồi.”
“Bản kế hoạch thì chắc trưởng phòng đã xử lý. Anh ta là người thận trọng mà. Nhưng bản cam kết cũng không thấy sao?”
“Chắc trưởng phòng mang theo bên mình. Nên có thể bị hung thủ lấy mất rồi.”
“Chắc vậy.”
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Hashimoto lại nói yếu ớt. “Thật bực mình!”
“Còn biết làm gì đây? Trước hết chỉ có cách tìm ra hung thủ. Nghĩ kỹ, nếu bản cam kết lọt vào tay hung thủ thì vẫn còn may. Hắn ta chắc sẽ không giao nộp cho cảnh sát đâu.”
“Liệu có sao không nhỉ? Có khi nào hắn gửi nặc danh cho cảnh sát không?”
“Chắc không đâu. Làm vậy cũng không có lợi gì cho hung thủ cả. Ngoài ra hắn cũng sợ để lại dấu vết trên thư nữa.”
“Nếu vậy thì còn được... Mà anh định làm thế nào để tìm ra hung thủ đây?”
“Bắt đầu từ Yasuko thôi. Chúng ta không được rời mắt khỏi ả ta. Chắc ả có biết gì đó.”
“Anh nói phải. Mà tiện thể...” Hashimoto lí nhí. “Tìm ra hung thủ rồi anh định làm gì? Mà còn phải giải quyết Yasuko nữa.”
Takuya thở dài qua ống nghe rồi cố tình lảng đi: “Tìm ra hung thủ rồi tính tiếp.”
Sau khi bỏ ống nghe xuống, Takuya lại nằm ra giường. Đầu y luẩn quẩn bao nhiêu thứ, không thể ngừng suy nghĩ. Chuyện Yasuko, rồi còn bản cam kết...
Giả sử kẻ sát hại Naoki không phải là Yasuko, thì tại sao hung thủ lại biết kế hoạch giết người của họ? Chắc chắn là hắn có biết. Bởi vậy hung thủ mới đưa xác Naoki lên xe van, đậu ở điểm hẹn.
Hung thủ đã biết kế hoạch giết Yasuko ngay từ đầu ư?
Takuya gãi đầu. Y chợt nhớ đến câu hỏi của Hashimoto. Tìm ra hung thủ rồi thì làm gì...
Việc rõ như ban ngày, Takuya thầm nghĩ. Mấy hôm trước y đã quyết thành kẻ giết người để bảo vệ bản thân.
Y không định thay đổi phương châm đó.
Chợt chuông cửa réo lên, Takuya lại nhổm dậy khỏi giường. Trước khi mở cửa, y trông qua lỗ nhòm xem đó là ai. Có hai người đàn ông đang đứng bên ngoài. Một người trẻ tuổi với ánh mắt cáu kỉnh, người còn lại dường như hơn Takuya vài tuổi.
Chẳng lẽ... Takuya ngờ ngợ mở cửa. Đúng như dự đoán, người đàn ông lớn tuổi hơn tự giới thiệu.
“Chúng tôi là người của sở cảnh sát. Xin lỗi làm phiền anh muộn thế này, nhưng chúng tôi muốn hỏi chút chuyện.”
4
Y trông tỉ mỉ, nhưng có khi bất ngờ làm chuyện liều lĩnh. Đó là ấn tượng của Sayama về Suenaga Takuya. Đôi mắt nhỏ, cằm nhọn. Loại người nhìn ngoài rất khó đoán định ý nghĩ.
Khi được hỏi về Nishina Naoki, Takuya nhíu mày, nói với vẻ hối tiếc: “Anh ta là người sẽ gánh vác công ty sau này, vậy mà...” Những lời này có vẻ sáo mòn. Nhưng không riêng gì Takuya, những nhân viên công ty mà Sayama đã hỏi chuyện đều thể hiện thái độ như vậy.
“Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn hỏi chuyện giữa anh và cô Nishina Hoshiko. Tin đồn anh là ứng viên hôn phu của cô ta là thật chứ?”
Vừa nói, Sayama vừa quan sát vẻ mặt Suenaga. Y tỏ vẻ thờ ơ, nhưng biểu cảm có gì thay đổi.
“Các ông hỏi vậy, tôi chỉ có cách trả lời là không thôi.” Takuya chậm rãi trả lời như đang lựa chọn từ ngữ kỹ càng.
“Vậy nghĩa là sao?” Yano hỏi lại.
“Tôi chưa nghe ai nói rằng mình là ứng viên cả. Nhưng tôi không phủ nhận mình thi thoảng có gặp cô Hoshiko.”
“Tôi hiểu rồi. Tức là hai người đang hẹn hò, nhưng vẫn chưa đề cập đến hôn nhân?” Sayama hỏi.
Nhưng Suenaga lắc đầu phủ nhận: “Thực ra không đến mức ấy đâu. Tôi chỉ là một trong những người mua vui cho tiểu thư thôi.”
“Vậy mà công ty lại dậy tin đồn về hai người. Anh còn bị anh Nishina Naoki quở trách về vấn đề này nữa nhỉ?”
Takuya tỏ vẻ ngạc nhiên như định nói: Ông biết hết rồi à? Rồi y dùng ngón út gãi sau tai, thở dài, có vẻ từ bỏ ý định che giấu.
“Trưởng phòng mắng tôi là thiếu cẩn thận, dẫn đến tin đồn linh tinh.” Suenaga nói.
“Chỉ có vậy thôi sao? Theo chúng tôi nghe được, anh ta còn nói là không đồng ý mối quan hệ giữa anh với cô Hoshiko thì phải?”
Sayama vừa nhìn sổ tay vừa liếc mắt trông lên Suenaga. Trong tích tắc, y né ánh mắt đi, nhưng lập tức nhìn lại.
“Trưởng phòng nói sẽ tìm chồng cho em gái, nên không muốn bị đồn đại linh tinh.”
“Nói cách khác, anh Nishina không chấp nhận anh là đối tượng của cô Hoshiko?”
“Đúng vậy, nhưng...” Suenaga nhún vai rồi gãi đầu. “Thật sự về phần mình, tôi rất sửng sốt. Bởi như đã nói lúc trước, cô Hoshiko không coi trọng tôi đến mức ấy đâu. Nhưng tôi cũng phần nào thông cảm với trưởng phòng.”
Cho nên, tôi không thù oán Nishina Naoki hay coi anh ta là vật cản đâu. Dường như Suenaga muốn nói điều này.
“Từ giờ anh tính sao? Có định sẽ ít liên lạc với cô Hoshiko không?”
“Điều đó tôi cũng không biết. Trước giờ, tôi hầu như không chủ động mời tiểu thư đi chơi. Lần nào tiểu thư cũng gọi tôi mà.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy là phụ thuộc vào cô Hoshiko?”
“Đúng thế.” Suenaga khẽ nhắm mắt, hất cằm.
Sayama dùng bút bi ghi chép vào sổ tay. Sau đó anh cố ý hỏi thêm bằng giọng điệu như đang tiến hành thủ tục.
“Còn một câu cuối thôi. Anh có thể cho biết hoạt động của mình tối qua được không? Càng chi tiết càng tốt.”
Suenaga im lặng một hồi rồi thở dài: “Chứng cứ ngoại phạm ấy à.”
“Đúng vậy. Hôm qua anh đi làm như bình thường chứ?”
“Không.” Suenaga nói. “Hôm qua tôi đi công tác ở Nagoya.”
“Công tác ở Nagoya?”
Sayama bất giác quay sang đối mặt với Yano. Naoki đi công tác ở Osaka, còn Suenaga thì ở Nagoya.
“Anh đi từ sáng à?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đến gặp một công ty tên là Cơ khí Meisai, làm việc cả ngày với họ.”
“Anh ở công ty ấy tới mấy giờ?”
“Thật ra tôi còn được mời ăn tối nữa. Chúng tôi xong bữa khoảng 10 giờ tối. Sau đó tôi trở lại khách sạn Nagoya Central Hotel.”
“Tức là anh trọ lại Nagoya một đêm?”
“Vâng. Từ sáng sớm hôm nay, tôi lại tới công ty Cơ khí Meisai để hoàn thành nốt phần việc còn lại. Sau đó quay về Tokyo, ghé công ty để báo cáo công việc. Tôi vừa về nhà lúc nãy. Nói thật tôi đang khá mệt.”
Suenaga xoa bóp vai, trông như cố tình ra vẻ.
“Xin lỗi vì làm phiền anh. À, chuyến công tác này có bất ngờ không?”
“Cũng không bất ngờ gì. Được quyết định từ một tuần trước rồi.”
“Một tuần trước à.”
Khi Sayama hỏi thông tin liên lạc của công ty Cơ khí Meisai, Suenaga liền đưa ra một tờ danh thiếp. Đó là danh thiếp của trưởng phòng kỹ thuật, người cùng làm việc với y suốt cả ngày.
“Phiền anh cho tôi mượn nhé.” Sayama nói rồi cầm lấy danh thiếp.
Tối hôm đó, tổ điều tra họp tại trụ sở chính của sở cảnh sát Komae. Hành động của Nishina Naoki kể từ hôm qua được ghi lên bảng đen.
6 giờ sáng: Rời khỏi nhà
11 giờ sáng tới 4 giờ chiều: Tham gia hội thảo quốc tế
6 giờ tối: Nhận phòng tại khách sạn Osaka Green Hotel
“Và tử thi được tìm thấy lúc 7 giờ sáng nay, tại bãi đậu xe gần chung cư của anh ta.”
Thanh tra Taniguchi thuộc đội điều tra số 1 của cục cảnh sát đưa mắt nhìn tất cả nhân viên đang tập trung ở đây, như muốn hỏi xem có ý kiến gì không.
“Thời gian tử vong được ước tính ra sao ạ?” Một viên cảnh sát địa phương dày dạn kinh nghiệm hỏi.
“Theo lời phó giáo sư pháp y Ando thì vào khoảng 5 giờ chiều tới 8 giờ tối qua. Chi tiết phải chờ kết quả giải phẫu, nhưng chắc cũng không sai lệch nhiều.”
“Nếu vậy, hiện trường vụ án hẳn là ở Osaka.” Một viên cảnh sát khác lên tiếng.
“Chắc thế. Vì nạn nhân có mặt ở Osaka lúc 6 giờ chiều. Đồ đạc của anh ta vẫn để ở khách sạn. Hơn nữa, trong túi áo ngoài của Nishina còn có chìa khóa khách sạn.”
“Nếu thế, có khi hiện trường nằm khá gần khách sạn.”
“Rất có khả năng. Ngày mai tôi sẽ cử mấy người tới Osaka.”
Yano ngồi cạnh Sayama liền giơ tay lên: “Người nhận phòng khách sạn liệu có đúng là Nishina không ạ?”
Taniguchi không nhìn Yano, mà trông sang Sayama, trả lời: “Tôi đã gửi ảnh tới cảnh sát Osaka nhờ xác minh rồi. Nhân viên lễ tân có vẻ nhớ khá rõ. Đúng là Nishina nhận phòng.”
“Trí nhớ tốt quá vậy?” Sayama nói, bộc trực bày tỏ cảm nghĩ. Vì trí nhớ của con người có khi không đáng tin cậy.
“Tôi cũng nghi ngờ điểm đó nên đã xác minh thêm. Lúc làm thủ tục, Nishina đã yêu cầu được chọn phòng. Lúc đó có vài phòng trống nên lễ tân đã hỏi anh ta muốn phòng nào. Nishina trả lời là phòng càng xa thang máy càng tốt. Sau đó lễ tân sắp xếp cho anh ta đúng như mong muốn. Do cuộc đối thoại này mà họ nhớ rõ Nishina.”
“Ồ... Nishina lúc nào cũng muốn phòng như vậy hay sao?”
“Không rõ nữa. Nhưng nghe nói thi thoảng cũng có khách như vậy.”
Dù sao, chắc chắn là chính Naoki nhận phòng.
“Tôi xin có ý kiến.” Shindo, một sĩ quan trẻ thuộc nhóm của Taniguchi, khẽ giơ tay. “Tử thi được tìm thấy ở Tokyo là do hung thủ vận chuyển hay sao?”
“Rõ là vậy rồi.”
Người trả lời không phải là Taniguchi mà là viên cảnh sát dày dạn kinh nghiệm kia. Taniguchi im lặng gật đầu.
“Không rõ mục đích của hung thủ là gì khi mất công làm vậy. Nếu muốn che giấu hiện trường gây án, hắn ta cũng không cần chở cái xác từ Osaka về tận Tokyo. Chỉ cần ném vào trong núi hoặc ra vịnh Osaka là được.”
“Có khi nào hung thủ muốn chúng ta nghĩ Nishina bị sát hại ở Tokyo không nhỉ?” Ai đó cất tiếng.
“Chắc không có chuyện đó đâu.” Shindo lập tức phủ nhận. “Rất nhiều người làm chứng Nishina Naoki có mặt ở Osaka. Vừa tốn sức vừa tổn hao tinh thần mà lại không hiệu quả.”
“Tóm lại, nếu chúng ta biết tại sao hung thủ chở cái xác đến Tokyo thì sẽ rõ chân tướng vụ án.” Taniguchi lẩm bẩm như đang độc thoại rồi nhìn sang Sayama và Yano. “Quan hệ của Nishina với mọi người xung quanh thế nào?”
Đầu tiên, Sayama thuật lại những gì nghe được hôm nay ở công ty Công nghiệp nặng MM. Về mặt công việc, Naoki dường như không có mâu thuẫn gì với đồng nghiệp. Nếu nói quá lên, thì chỉ có tin đồn phó phòng Hagiwara đang âm mưu loại trừ Naoki.
“Nghe nói vị trí trưởng phòng đáng lẽ thuộc về Hagiwara, nhưng giữa chừng có một anh chàng trẻ măng từ chỗ khác chen ngang. Ông ta hẳn không vui vẻ gì.”
Sau khi vào công ty, Nishina Naoki được cho làm nhiều vị trí khác nhau để trải nghiệm, rồi được đặc cách bổ nhiệm làm trưởng phòng kế hoạch phát triển.
“Tuy nhiên Hagiwara có mặt ở công ty cả ngày. Không thể gây án được đâu.”
“Ngoài ra động cơ của ông ta cũng không đủ mạnh. Dù xét cho cùng, động cơ đủ mạnh hay không thì người ngoài cũng khó đoán định.”
Taniguchi lẩm bẩm một mình rồi ra lệnh cho Sayama: “Cậu nói về ứng viên hôn phu của Nishina Hoshiko đi.” Taniguchi đã được báo cáo về Suenaga.
Sayama kể về Suenaga Takuya xong, khuôn mặt cả tổ điều tra đều biến sắc.
“Con rể của tổng giám đốc tương lai à! Vậy là chuột sa chĩnh gạo rồi.” Trưởng cảnh sát địa phương cố tình dùng cách nói đang thịnh hành.
“Cô Nishina Hoshiko hình như không cùng mẹ với Naoki.”
Sayama ngạc nhiên trước lời của Taniguchi. Lần đầu anh nghe chuyện này.
“Lúc nãy cậu Shindo mới điều tra.” Taniguchi nhìn sang Shindo. Cậu ta liền đứng lên.
“Trước đây, Nishina Toshiki kết hôn với bà Mitsui Fumiko, một nhân viên của công ty Công nghiệp nặng MM. Họ có một đứa con là Naoki, nhưng chẳng bao lâu thì ly hôn. Lúc đó bà Fumiko đã giành nuôi đứa trẻ. Chúng tôi vẫn đang điều tra hai người ấy đã thỏa thuận thế nào. Ly hôn được hai năm, Toshiki đi bước nữa, lấy vợ hai tên là Yamamoto Kiyomi. Cách đây một năm, bà Kiyomi đã qua đời do bệnh tật. Họ có hai đứa con. Một là cô Munakata Saori đã kết hôn và chuyển sang họ chồng, người còn lại chính là Nishina Hoshiko mà chúng ta đang nhắc đến. Nhưng Toshiki muốn có con trai nối dõi. Khi được tin bà Mitsui Fumiko gặp tai nạn qua đời, ông ta đã lập tức làm thủ tục nhận nuôi Naoki. Khi đó anh ta mới 15 tuổi.”
“Quả nhiên ông ta muốn có con trai để nối dõi cơ nghiệp nhà Nishina.” Viên cảnh sát dày dạn kinh nghiệm nói.
“Cho con trai tiếp quản cơ nghiệp, để chồng con gái làm trợ thủ. Kế hoạch của Nishina Toshiki là vậy.” Taniguchi nói thêm. “Do sự tình đó, Naoki mới nói rằng mình sẽ tự chọn lựa chồng cho em gái.”
“Hoshiko thì sao nhỉ? Thời đại bây giờ, các cô chẳng chịu ngồi yên theo sắp đặt của gia đình đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Taniguchi gật đầu. “Chúng ta cần điều tra thêm một chút về vấn đề này. Cả quan hệ giữa Suenaga và Hoshiko nữa. Theo như Suenaga thì họ chỉ là bạn bè chơi bời thôi, không có chuyện y là ứng viên hôn phu của cô nàng.”
“Thật không nhỉ?” Cảnh sát trưởng địa phương lúc nãy nói câu “chuột sa chĩnh gạo” lên tiếng, giọng điệu mỉa mai.
“Nếu Suenaga có tham vọng đó thì sự tồn tại của Naoki quả là trở ngại lớn.” Nói rồi cảnh sát trưởng địa phương hỏi Taniguchi. “Chứng cứ ngoại phạm của Suenaga ra sao?”
“Có chứng cứ ngoại phạm.” Sayama trả lời. “Suenaga đi công tác tại Nagoya từ hôm qua tới sáng nay.”
“Nagoya à...” Cảnh sát trưởng khẽ lầm bầm. “Nhưng việc Suenaga cũng đi công tác rất đáng lưu tâm.”
Taniguchi chống khuỷu tay lên bàn họp, tay đan vào nhau trước mặt.
“Nếu y ở Nagoya thì không có khả năng gây án.”
“Theo lời khai của Suenaga, tối đó y làm việc với đối tác đến 10 giờ.” Sayama nói.
“10 giờ à. Vậy y không thể gây án được.” Taniguchi thở dài. Tuy nhiên gương mặt ông tỏ vẻ vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, trông như vẫn băn khoăn điều gì.
Sayama cũng vậy.
5
Sáng hôm sau, Yumie tới công ty thì thấy vài viên cảnh sát cũng đã đến. Họ đang lục soát bàn ghế và tủ đồ của Naoki. Cô cũng biết cảnh sát sẽ tìm đến phòng làm việc của mình, nhưng không ngờ lại đột ngột như vậy.
Không còn cách nào khác, Yumie sang phòng bên cạnh làm việc. Sau khi khám xét phòng xong, họ lại gọi cô trở về. Cô ngồi ở bàn tiếp khách, đối diện với hai viên cảnh sát. Không thấy những nhân viên điều tra khác đâu.
Viên cảnh sát tên Sayama hỏi Yumie về hoạt động của Naoki gần đây, như có ai không liên quan công việc gọi điện tới hoặc Naoki có gì khác lạ không. Yumie không thấy có gì bất thường nên đã trả lời vậy. Sayama có hơi thất vọng, rồi hỏi tiếp: “Cô là người làm thủ tục cho anh Nishina đi công tác phải không?”
Yumie khẽ gật đầu.
“Cô có thấy điều gì khác thường không? Ví dụ anh ta có chỉ thị gì đặc biệt không?”
“Không. Chuyện đó...” Yumie đáp, nhưng lại sực nhớ. “À mà...”
“Cô nhớ ra điều gì à?” Sayama hỏi.
Lúc đó, viên cảnh sát trẻ tuổi ngồi cạnh Sayama chợt lên tiếng: “Mau trả lời thành thật đi.” Yumie bất giác thu mình lại. Gã cảnh sát Yano này ngay từ đầu đã nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu, thật khó chịu. Ánh mắt như một con thú hoang đói khát.
Cậu im lặng chút đi, Sayama liếc mắt ra hiệu cho Yano. Sau đó anh nhìn lại Yumie, mềm mỏng hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
Yumie hơi băn khoăn, nhưng cuối cùng cũng kể việc đặt khách sạn cho Naoki. Cô nghĩ đặt chỗ gần hội trường thì thuận tiện hơn, nhưng Naoki lại muốn phòng gần Shin-Osaka. Sayama tỏ vẻ cực kỳ quan tâm tới chi tiết này.
“Anh Nishina muốn đặt phòng gần Shin-Osaka à. Anh ta không nêu tên khách sạn nào cụ thể sao?”
“Không ạ.” Yumie trả lời.
Sayama tỏ vẻ nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi tiếp: “Ngoài ra cô có ngờ vực điều gì nữa không?”
“Có điều này... Dù cũng không hẳn là nghi ngờ gì”
Yumie nói rào trước rồi tiếp tục: “Tôi nhớ là anh ấy chăm chú nhìn cuốn lịch giờ tàu chạy rất lâu. Lịch của tàu cao tốc ấy.”
“Chắc muốn xem giờ tàu để đi công tác buổi sáng thôi chứ gì?” Viên cảnh sát Yano nói, giọng to đến chói tai.
“Có thể như vậy.