← Quay lại trang sách

Chương 1

MỘT HÀNH ĐỘNG MAU LẸ.

Tôi đã nghĩ rằng tôi chỉ cần làm đúng một việc.

Một nhát dao cắm vào bụng.

Một chiêu đâm xoáy gọn gàng.

Nhưng khi Venda nuốt chửng lấy tôi, khi những bức tường kỳ hình dị tướng và hàng trăm khuôn mặt hiếu kỳ áp sát gần tôi, khi tôi nghe tiếng lạch cạch của dây xích và chiếc cầu đang hạ xuống sau lưng, cắt đứt tôi với phần thế giới còn lại bên ngoài, tôi biết rằng tôi sẽ phải đi từng bước thật chắc chắn một.

Không một sơ sấy.

Sẽ cần phải đi nhiều bước, không chỉ một mà mỗi bước đều phải suy đi tính lại. Nói dối chắc là đương nhiên rồi. Tự tin phải có. Những phòng tuyến xấu xí đan chéo với nhau. Tất cả dệt thành một mạng rối rắm, mà tôi thì vốn không giỏi kiên trì.

Nhưng đầu tiên, và hơn tất cả, tôi phải tìm cách nào đó để tim ngừng đập loạn xạ trong ngực. Phải lấy lại hơi thở. Phải tỏ ra bình tĩnh. Nỗi sợ tỏa ra mùi máu kéo bầy sói đến. Những khuôn mặt hiếu kỳ áp sát trong gang tấc, chòng chọc nhìn tôi, miệng há hốc, lộ ra ngoài cả hàm răng thối hoắc. Thích thú hay giễu cợt? Tôi không biết.

Có tiếng leng keng của những chiếc sọ dừa. Tiếng lạch cạch đuổi nhau của chùm xương khô vọng tới từ đám đông khi bọn họ xô tới để nhìn rõ hơn. Những sợi dây treo rặt một đống răng, xương đùi và sọ dừa nhỏ đều đã trắng nhởn bởi nắng lúc lắc ở đai lưng khi họ dồn ép về phía trước để thấy tôi. Và để thấy Rafe.

Tôi biết rõ anh ấy đang bước đi dưới gông cùm ở đâu đó sau lưng, phía cuối đoàn, cả hai chúng tôi - những tù binh, mà Venda thì vốn không bắt giữ tù binh. Ít nhất là họ chưa bao giờ giữ lại tù binh, từ trước tới nay. Chúng tôi chẳng hơn gì vật thể lạ. Chúng tôi là kẻ thù mà họ chưa từng thấy. Và họ cũng chính xác là như vậy đối với tôi.

Chúng tôi đi qua những tháp pháo nhô ra liên miền không dứt, những lớp tường đá mục nát ám màu đen sẫm bởi muội than và thời gian, ngoằn ngoèo tựa hồ một con thú bẩn thỉu còn sống đang trườn bò, một thành phố dựng lên từ đổ nát và chắp vá. Tiếng gầm gào của dòng sông nhạt dần sau lưng tôi.

Anh sẽ đưa cả hai chúng ta thoát khỏi đây.

Rafe lúc này hẳn đã tự vấn không biết có thực hiện được lời hứa của mình với tôi hay không.

Chúng tôi đi qua một hệ thống cổng to lớn có viền mép răng cưa khác, những thanh sắt nhọn như nanh từ từ mở ra một cách bí ẩn như thể chuyện chúng tôi tới đã được báo trước. Đoàn người dần thu nhỏ lại khi các túm lính tản ra theo nhiều hướng khác nhau. Bây giờ, họ đã về nhà, biến mất dần vào những con đường rắn lượn chắn bóng dưới tường thành cao vút. Gã Chievdar [1] dẫn đầu những người còn lại và đoàn xe ngựa chở chiến lợi phẩm đang leng keng ngay trước mũi tôi khi chúng tôi đặt chân vào trong lòng thành phố. Liệu Rafe có còn ở đâu đó sau lưng tôi, hay bọn chúng đã lôi anh ấy vào những con hẻm tồi tàn kia rồi?

Kaden nhảy xuống ngựa và đi bộ bên cạnh tôi.

“Chúng ta gần tới rồi.”

Một cơn buồn nôn sộc đến. Anh Walther chết rồi, tôi tự nhắc chính mình.

Anh trai mình đã chết. Chúng không thể lấy được gì của tôi nữa. Ngoại trừ Rafe. Bây giờ, tôi còn lo cho anh ấy hơn cả bản thân mình.

Chuyện này đã thay đổi tất cả. “ Chỗ đó là nơi nào vậy?” Tôi cố gắng hỏi một cách điềm tĩnh, nhưng lời thốt ra khàn đặc và run rẩy.

“Chúng ta sẽ đến Tòa Sanctum [2] . Tòa nhà quyền lực của chúng tôi. Nơi tụ họp của các vị thủ lĩnh.”

“Và Komizar [3] .”

“Để mình tôi nói thôi Lia. Chỉ lần này thôi. Làm ơn, đừng nói dù chỉ một lời nào.”

Tôi nhìn Kaden. Hàm anh ta ngậm chặt, lông mày nhíu lại như thể gã bị đau đầu. Anh ta lo lắng khi gặp lại thủ lĩnh của mình ư? E sợ những gì tôi có thể nói ư? Hay e sợ những gì mà Komizar có thể làm? Liệu chuyện anh ta không giết tôi theo mệnh lệnh có bị khép vào hành vi phản quốc không? Mái tóc vàng của anh ta giờ đã bết dầu thành từng lọn mệt mỏi, vung vẩy qua vai. Khuôn mặt của anh ta nhẫy nhờn và cáu bẩn. Cả tôi và anh ta đều đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy cục xà phòng - nhưng đó chỉ là vấn đề cỏn con mà thôi.

Chúng tôi tiến vào một cánh cổng khác, nó sừng sững như bức tường phẳng, cao chót vót, đúc bằng sắt, lỗ chỗ những đinh tán và khe hở, hé mắt là nhìn xuyên qua được. Tôi nghe tiếng la hét đằng sau cánh cổng và tiếng keng mạnh bạo của một cái chuông. Tiếng chuông kêu khiến cả người tôi choáng váng, từng tiếng lắc đều khiến tôi ghê răng, sởn gai ốc.

Zsu viktara. Kiên cường lên. Tôi cố ngẩng mặt mình cao hơn, gần như cảm nhận được những đầu ngón tay của Reena [4] đang nâng cằm tôi lên. Bức tường từ từ tách ra làm đôi, hai cánh cổng cuộn vào phía trong để chúng tôi tiến vào một khoảng trống rộng lớn, cũng kỳ dị và ảm đạm như phần còn lại của thành phố. Xung quanh đều có tường cao, những ngọn tháp bao kín, đầu mút của những con đường hẹp chạy hun hút vào trong bóng tối. Những lối đi quanh co với lỗ châu mai lờ mờ trên đầu chúng tôi, lối đi trước chồng chéo và nhập nhằng với lối đi tiếp theo.

Tên Chievdar tiến lên phía trước, những cỗ xe ngựa ùn cả lại sau lưng hắn. Những tên lính gác ở bên trong Tòa Sanctum hô vang chào mừng, rồi reo lên tán thưởng trước đống gươm dao lẫn những yên ngựa, và đống đồ ăn cướp chất cao vợi đang lấp lánh trên những toa xe - tất cả đều là những gì còn lại của anh trai tôi và đồng đội của anh ấy. Cổ họng tôi nghẹn lại, vì tôi biết chắc rằng sớm thôi, một kẻ trong số chúng sẽ đeo chiếc đai gươm chéo vai và mang theo thanh gươm của anh Walther.

Những ngón tay của tôi cuộn vào bên trong lòng bàn tay, nhưng tôi thậm chí không cảm thấy gì nhiều khi một chiếc móng còn lại cắm vào da thịt. Tất cả những chiếc móng khác đều đã bị gãy đến tận thịt. Tôi xoa những đầu ngón tay thô ráp, một cơn đau dữ dội xốc lên tận ngực. Bất giác, chuyện mất đi những chiếc móng tay nhỏ bé này so với tầm cỡ của mọi thứ khác chợt khiến tôi bàng hoàng. Chẳng khác nào một lời thì thầm chế nhạo rằng, tôi không có gì hết, thậm chí cả một cái móng tay để tự vệ. Tất cả những gì tôi có là một cái tên bí mật, có vẻ như đã trở nên vô dụng, cũng giống như cái danh hiệu mà tôi sinh ra đã thừa hưởng. Hãy biến nó thành sự thật, Lia, tôi tự nhủ. Nhưng kể cả khi tự nhủ những lời đó trong đầu, tôi vẫn cảm thấy lòng tự tin đang dần rời xa chính mình. Lúc này đây, tôi đang đứng trước nhiều nguy cơ hơn cách đây vài giờ. Lúc này, hành động của tôi có thể làm tổn thương cả Rafe nữa.

Mệnh lệnh được ban ra, đống của cải xấu số được dỡ xuống và mang vào bên trong. Những cậu bé ít tuổi hơn cả Eben nhốn nháo mang xe rùa nhỏ đến bên sườn xe ngựa và giúp những người lính gác chất đầy xe mình. Tên Chievdar và cận vệ riêng đã xuống ngựa và bước lên các bậc thềm dẫn tới một hành lang dài. Toán thiếu niên đi theo phía sau, đẩy những chiếc xe rùa đầy ngất ngưởng tràn vào một đoạn dốc thoai thoải gần đó, những cánh tay gầy guộc của chúng căng gân bởi sức nặng. Một vài món chiến lợi phẩm trong đống đó vẫn còn vấy máu.

“Đường đó dẫn đến Sảnh tòa Sanctum [5] ,” Kaden nói, và chỉ tay về phía lưng họ. Đúng, lo lắng. Tôi có thể nghe thấy điều ấy trong giọng điệu của anh ta. Nếu ngay cả anh ta cũng còn sợ Komizar, thì tôi còn cơ hội nào nữa không?

Tôi dừng lại và quay người ra sau, cố gắng tìm xem Rafe ở đâu trong hàng binh lính vẫn đang tiến qua cổng, nhưng tất cả những gì tôi có thể thấy là Malich đang dắt theo con ngựa của Rafe, bám sát chúng tôi. Hắn nhăn nhởn cười, khuôn mặt vẫn còn hằn những vết rạch từ đòn tấn công của tôi.

“Chào mừng cô đến tới Venda, công chúa,” hắn ta chế nhạo. “Tôi hứa với cô, mọi thứ sẽ rất khác từ bây giờ.”

Kaden kéo tôi lại, giữ tôi sát bên sườn anh ta. “Giữ cự ly,” anh ta thì thầm. “Tốt cho cô thôi.”

Malich cười phá lên, vui thú với lời đe dọa của hắn, nhưng lần này, tôi đã biết điều hắn ta nói là sự thật. Mọi thứ đều khác kể từ bây giờ. Nhiều hơn những gì Malich có thể đoán được.

Chievdar : tước hiệu như tướng quân.

Tòa Sanctum : tòa nhà quan trọng bậc nhất. Nguyên văn từ này có nghĩa tòa nhà thiêng, thánh đường, tòa án, nhưng trong truyện nó là tòa nhà phức hợp (tòa nhà tích hợp kiểu cổ đại, vừa có tòa án, vừa có nơi ở, vừa có nơi hội họp (sảnh)... giống như cung điện) dành cho giới cầm quyền Venda cư trú, sinh hoạt và hội họp.

Komizar : tước hiệu tương tự như đức vua, đại hãn. Là người đứng đầu của cả vương quốc, vùng đất.

Reena: Một một cô gái du mục từng đối xử tốt với Lia.

Trung tâm của Tòa Sanctum, nơi diễn ra những hoạt động quan trọng như tiếp khách, mở tiệc, tụ họp, thảo luận, hội nghị... (Trong cuốn sách gọi tắt là Sảnh Sanctum)