Chương 2
SẢNH SANCTUM CHỈ HƠN CÁI QUÁN TRỌ TỐI TĂM TÍ XÍU, mặc dù nó hun hút như một hang động. Bốn cái quán rượu của dì Berdi có thể đặt vừa vặn giữa những bức tường sảnh này. Nơi này bốc lên mùi rượu bia trào ra sàn, mùi rơm ẩm, và mùi bê tha. Cột trụ dàn hàng tứ phía, treo đuốc và đèn lồng để thắp sáng. Trần sảnh cao, ám dày bồ hóng, ngay chính giữa phòng chình ình một chiếc bàn gỗ xù xì to đại nặng nề, phủ ngồn ngộn đồ. Những chiếc cốc vại bằng thiếc hoặc đang ở trên bàn hoặc đang vung vẩy trên những nắm tay múp míp thịt.
Các thủ lĩnh.
Kaden và tôi bước lần lữa trên lối đi dưới bóng phủ của hàng cột, các thủ lĩnh đã chào đón tên Chievdar và cận vệ riêng của hắn bằng những tiếng la hét và những cái vỗ lưng ồn ào. Cốc vại trao tay và được nâng lên để chào mừng các chiến binh trở về, song song với đó là những tiếng gọi mang thêm bia. Tôi đã thấy Eben, thấp hơn các cậu bé phục vụ, cũng đang nâng một chiếc cốc thiếc lên môi mình, nó cũng là một người lính trở về từ chiến trận giống như số còn lại. Kaden đẩy nhẹ tôi ra phía sau lưng anh ta, có ý che chở, nhưng tôi vẫn lướt mắt khắp căn phòng, cố gắng xác định xem Komizar là ai, cố gắng sẵn sàng chuẩn bị tâm thế đón nhận những gì sắp tới. Vài người đàn ông rất to lớn, phải bằng Griz - vài người còn to lớn hơn - và tôi băn khoăn không biết họ thuộc chủng loài nào, lai tạp giữa người và thú lớn hay sao, giống loài mà vùng đất kỳ lạ này đã sinh ra ư? Tôi dán mắt vào một người trong bọn họ. Hắn gằn từng tiếng hầm hừ, những cậu bé nhộn nhạo quanh một khoảng cách đủ rộng để tỏ ra tôn kính xung quanh hắn ta. Tôi đã nghĩ rằng hắn ta hẳn phải là Komizar nhưng tôi lại thấy đôi mắt của Kaden vẫn đang sục sạo khắp căn phòng, và chúng cũng đã lướt qua gã cục súc lực lưỡng đó.
“Những người này thuộc Quân đoàn các Thống đốc,” anh ta nói, cứ như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi. “Họ cai trị các tỉnh thành.”
Venda có chia thành các tỉnh ư? Và có hẳn một hệ thống phân cấp nữa, không phải chỉ có một đội sát thủ, một toán cướp và một tên Komizar nắm đấm sắt thôi sao? Những gã thống đốc tách biệt khỏi đội phục vụ và đám lính chiến nhờ vào chiếc ngù lông đen đeo trên vai họ. Chiếc ngù lông gắn chóp bằng huy hiệu đồng hình hàm răng thú. Nó nhân đôi vẻ to lớn và dữ dội toát lên từ hình dáng của họ.
Tiếng huyên náo dậy lên thành những tiếng gầm gào đinh tai nhức óc, vọng trên những bức tường đá và sàn nhà để trần. Chỉ có mỗi một đống rơm ở một góc phòng hút bớt tiếng ồn. Những chàng trai đậu những chiếc xe chở chiến lợi phẩm thành một hàng dài dọc theo những cái cột trụ, các thống đốc xem xét kĩ đống chiến lợi phẩm thu được, nâng các thanh gươm, áng thử trọng lượng, và chà mặt trước cánh tay vào giáp ngực bằng da để lau sạch những vết máu khô. Bọn chúng ước đoán giá trị của đống đồ cứ như thể đang đi chợ. Tôi đã thấy một tên nhặt thanh gươm khảm viên ngọc thạch anh đỏ trên chuôi. Gươm của anh Walther. Chân tôi vô thức tiến về phía trước, nhưng tôi đã kịp hãm mình và miễn cưỡng lùi lại về vị trí. Chưa phải lúc.
“Hãy chờ ở đây,” Kaden thì thầm rồi bước ra khỏi bóng tối. Tôi nhích lại gần cái cột hơn, cố gom hết sức chịu đựng của mình lại. Tôi đã thấy ba hành lang tối dẫn vào Sảnh Sanctum, không tính lối hành lang mà tôi đã đi qua. Chúng dẫn tới đâu, và liệu chúng có được canh gác giống như lối hành lang tôi đã bỏ lại sau lưng không? Và quan trọng hơn cả, có lối nào trong số chúng đưa tôi đến chỗ Rafe không?
“Komizar đâu?” Kaden hỏi bằng tiếng Venda, không nhắm đến một ai cụ thể, tiếng của anh ta gần như át hết tiếng huyên náo.
Một thống đốc quay người lại, rồi đến một thống đốc khác. Căn phòng đột nhiên im ắng. “ Assassin [1] đang ở đây,” một tiếng nói không rõ của ai cất lên đâu đó, ở đầu phòng bên kia.
Khoảng lặng gượng gạo diễn ra. Và rồi, một thống đốc thấp hơn, một người béo mập, tóc đỏ bện thành nhiều bím thả vắt vẻo trên vai, tiến lên phía trước, vươn tay ôm lấy Kaden, chào mừng anh ta về nhà. Tiếng ồn ã trở lại, nhưng đã nhỏ hơn một cách đáng kể, điều đó khiến tôi băn khoăn không biết uy lực mà sự hiện diện của Assassin tác động tới họ nhiều đến mức nào. Nó gợi cho tôi nhớ tới Malich và cái cách mà gã hành xử với Kaden trong chuyến đi dài qua vùng Cam Lanteux. Mắt hắn vằn máu và có khả năng đối đầu ngang hàng nhưng hắn vẫn nhượng bộ khi Kaden khăng khăng giữ lập trường của mình.
“Đã cho mời Komizar rồi,” tên thống đốc nói với Kaden. “Thế đó, nếu Ngài ấy đến. Ngài ấy sẽ bận tiếp...”
“Một vị khách ,” Kaden chen ngang.
Thống đốc cười lớn. “Là cô ta đấy sao. Kiểu khách mà tôi cũng muốn có.”
Thêm một số thống đốc bước tới, một tên mũi khoằm và dài dúi vào tay Kaden chiếc cốc vại. Hắn chào mừng anh ta về nhà và mắng mỏ sao đi nghỉ lâu đến vậy. Một tên khác trách móc anh ta đã ở nơi khác nhiều hơn là ở Venda.
“Tôi tới nơi nào Komizar phái đến,” Kaden trả lời.
Một tên trong số các thống đốc khác, to lớn như con bò mộng, với khuôn ngực rộng cũng chẳng kém, nâng cốc chúc mừng. “Tất cả chúng tôi cũng vậy,” ông ta đáp lời và ngửa đầu ra sau, nốc một hơi dài không câu nệ. Bia trào cả ra ngoài thành cốc, nhỏ giọt từ bộ râu của lão ta xuống sàn nhà. Ngay cả người khổng lồ to như con bò mộng này cũng phải nhảy lên khi Komizar búng ngón tay, và lão ta không ngần ngại thừa nhận điều đó.
Mặc dù bọn chúng nói chuyện hoàn toàn bằng tiếng Venda, nhưng tôi vẫn có thể hiểu gần hết mọi điều chúng nói. Tối biết nhiều hơn chỉ một vài từ ngữ lựa chọn trong tiếng Venda. Những tuần đắm mình trong ngôn ngữ của họ khi băng qua Cam Lanteux đã điều trị chứng thiếu hiểu biết của tôi.
Trong khi Kaden đang trả lời những câu hỏi của bọn chúng về hành trình của anh ta, ánh mắt của tôi dán chặt vào một tên thống đốc khác. Hắn đang kéo chiếc đai gươm chéo vai tinh xảo ra khỏi chiếc xe và thử buộc nó quanh cái bụng lềnh phềnh của mình. Tôi cảm thấy chóng mặt, phát tởm, rồi cơn giận bốc phừng phừng trong mạch máu. Tôi nhắm mắt lại. Chưa. Đừng để bản thân mình bị giết ngay trong mười phút đầu tiên. Chuyện đó để sau tính.
Tôi hít một hơi thật sâu và khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện một khuôn mặt trong bóng tối. Ai đó ở phía bên kia của hành lang đang quan sát tôi. Tôi không thể nhìn đi chỗ khác. Chỉ một tia sáng chiếu vào mặt hắn ta. Đôi mắt thẫm của gã ta vô cảm nhưng cũng cuốn hút, kiên định như một con sói đang rình mồi, không hấp tấp, vồ vập mà đầy tự tin. Hắn ta thản nhiên dựa vào một cái cột, một gã trẻ tuổi hơn mấy gã thống đốc, khuôn mặt nhẵn nhụi chỉ để lại một đường râu tỉ mẩn ở cằm và một bộ ria mép mỏng được cắt tỉa kĩ càng. Mái tóc đen bù xù, một vài lọn tóc xoăn rũ xuống vai.
Hắn ta không đeo ngù lông của thống đốc trên vai, cũng không mặc lễ phục da của nhà binh, chỉ quần da thuộc đơn giản và một chiếc sơ mi trắng rộng, và chắc chắn là hắn không vội vàng săn sóc bất kỳ ai, nên hắn ta cũng không phải là người hầu. Đôi mắt hắn quét qua tôi như thể chán chường lắm, và hắn quan sát toàn cảnh còn lại, những thống đốc vừa lượn lờ quanh những chiếc xe vừa nốc rượu bia. Và rồi tới Kaden. Tôi thấy hắn ta quan sát Kaden.
Hơi nóng dồn dập trào qua bụng tôi.
Chính là hắn.
Hắn bước ra khỏi chiếc cột, tiến vào giữa phòng, và ngay từ bước chân đầu tiên của hắn, tôi đã biết. Người này là Komizar.
“Chào mừng về nhà, các chiến hữu!” Hắn nói lớn. Căn phòng lập tức yên lặng. Mọi người đều quay về phía giọng nói, bao gồm cả Kaden. Komizar lững thững bước qua không gian rộng, và bất cứ ai đang ở trên con đường đó đều tự động lùi lại phía sau. Tôi bước ra khỏi bóng tối để đứng ngay bên sườn Kaden. Có tiếng động ầm ầm trầm đục xuyên qua căn phòng.
Komizar dừng lại cách chúng tôi vài bước chân, phớt lờ tôi và nhìn chằm chằm vào Kaden, rồi cuối cùng tiến đến ôm lấy anh ta để chào đón một cách chân thành.
Khi buông Kaden ra và lùi lại một bước, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, trống rỗng. Tôi gần như không thể tin được rằng đây là Komizar. Khuôn mặt của hắn mịn màng và không có nếp nhăn, một gã chỉ hơn anh Walter vài tuổi, giống như một người anh trai của Kaden hơn là một thủ lĩnh đáng sợ. Hắn ta chính xác không phải là Con rồng đáng gờm trong Bài hát của Venda - kẻ uống máu và đánh cắp những giấc mơ. Vóc người hắn chỉ đạt mức trung bình, ở hắn không có vẻ gì đáng để người ta phải dè chừng, ngoại trừ ánh mắt vô cùng kiên định.
“Gì đây?” Hắn ta hất hàm về phía tôi và hỏi bằng tiếng Morrighan hoàn mỹ gần bằng Kaden. Đúng là một đấu thủ. Hắn ta biết chính xác tôi là ai, và muốn chắc chắn rằng tôi hiểu từng từ.
“Công chúa Arabella, Con gái trưởng của Hoàng tộc Morrighan.” Kaden trả lời.
Một bầu không khí yên lặng gượng ép khác lan khắp căn phòng. Komizar cười khúc khích trong miệng. “Cô ta? Một công chúa ư?”
Hắn chậm rãi đi một vòng, quan sát đống giẻ rách và bụi bẩn trên người tôi, làm ra vẻ không tin nổi. Hắn ta ngừng lại bên sườn tôi, nơi lớp vải rách trên vai tôi phơi ra hình xăm kavah. Hắn bật ra một tiếng hmm có vẻ hơi thích thú, rồi lướt mặt lưng các ngón tay xuôi chiều cánh tay tôi từ trên xuống. Da tôi sởn gai ốc nhưng tôi vẫn hếch cằm lên, làm như hắn chỉ là một con nhặng phiền phức đang vo ve trong phòng. Hắn kết thúc vòng tròn của mình rồi lại đối diện với tôi. Hắn cằn nhằn. “Không ấn tượng lắm nhỉ, phải không? Nhưng, dù sao thì hầu hết hoàng thân quốc thích đều thế cả. Hấp dẫn như một tô cháo bột đặc sệt đã để cả tuần.”
Chỉ một tháng trước thôi, có lẽ tôi đã chộp ngay những lời khiêu khích này và xé nát hắn ta bằng mấy lời nóng nảy, nhưng giờ tôi muốn nhiều điều khác hơn là sỉ nhục hắn. Tôi chằm chằm nhìn trả lại cái nhìn xét nét của hắn, chớp mắt theo những cái chớp mắt trống rỗng của hắn. Hắn chà mu bàn tay dọc theo viền cằm có hàng râu mảnh, tỉa cẩn thận trong khi quan sát tôi chăm chú.
“Đó là một hành trình dài,” Kaden giải thích. “Một chuyến đi vất vả đối với cô ấy.”
Komizar nhướn mày, vờ ngạc nhiên. “Không cần thiết phải như vậy,” hắn ta nói. Hắn ta lớn giọng để chắc chắn cả hội trường sẽ nghe thấy, mặc dù lời nói của hắn ta vẫn nhắm vào Kaden.
“Hình như tôi nhớ là ta đã ra lệnh cho cậu cắt cổ cô ta, chứ có phải mang cô ta về làm thú cưng đâu.”
Căng thẳng bùng lên trong không khí. Không ai nâng cốc lên môi. Không ai cử động. Có lẽ họ đợi Komizar bước tới chỗ mấy cái xe, rút gươm và ném đầu tôi lăn lông lốc giữa phòng, một chuyện mà trong mắt họ chắc chắn là chuyện đúng đắn. Kaden đã qua mặt hắn.
Nhưng có gì đó giữa Kaden và Komizar, điều gì đó mà tôi vẫn chưa hiểu lắm. Một kiểu kìm nén nào đó.
“Cô ấy có ‘năng lực’,” Kaden giải thích. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ hữu ích cho Venda nếu còn mạng hơn là đã chết.”
Khi từ “năng lực” được nhắc đến, tôi nhìn thấy những người hầu và các thống đốc nhìn nhau trao đổi, nhưng vẫn không ai nói một lời. Komizar ngay lập tức mỉm cười, lạnh lùng và cuốn hút. Cổ tôi đau nhói. Người này biết cách điều khiển cả một căn phòng chỉ bằng những cử chỉ nhẹ nhàng nhất. Hắn ta đang chìa bàn tay ra. Nếu tôi biết điểm mạnh của hắn, tôi cũng có thể tìm ra điểm yếu của hắn. Ai mà chẳng có điểm yếu. Ngay cả một Komizar đáng gờm.
“Năng lực!” Hắn ta bật cười và quay sang những người khác, chờ họ cười phụ họa cùng. Bọn họ đã cười theo.
Hắn quay lại nhìn tôi, nụ cười chợt tắt ngấm, hắn đưa tay ra, đặt bàn tay tôi vào trong tay hắn. Hắn xem xét vết thương của tôi, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay tôi. “Cô ta có lưỡi không?”
Lần này đến lượt Malich cười, và bước đến chiếc bàn ở giữa phòng dập cốc xuống.
“Giống như một con linh cẩu, khục khặc suốt. Và vết cào của cô ta cũng ác độc như vậy.” Tên Chievdar lên tiếng đồng tình. Những lời xì xào dấy lên trong đám lính.
“Vậy, nhưng,” Komizar nói, quay lại phía tôi, “cô ta vẫn im lặng”.
“Lia,” Kaden thì thầm, huých nhẹ cánh tay vào tôi, “cô có thể nói mà”.
Tôi nhìn Kaden. Anh ta tưởng tôi không biết điều đó? Anh ta thực sự nghĩ rằng chính lời cảnh báo của anh ta đã khiến tôi im lặng? Tôi đã phải im lặng quá nhiều lần bởi những người nắm quyền cao hơn tôi rồi. Không phải ở đây. Họ có thể nghe tiếng tôi nói nhưng tôi sẽ nói nếu nó phục vụ cho mục đích của tôi. Tôi không thèm nói và cũng không biểu cảm gì hết. Komizar và những gã thống đốc của hắn cũng chẳng khác gì đám cục súc mà tôi đi qua trên đường tới đây. Bọn chúng hiếu kỳ. Một công chúa thực sự của Morrighan. Tôi đang bị phô bày giữa cả đám người. Komizar muốn tôi “biểu diễn” trước mặt hắn và Quân đoàn Thống đốc của hắn. Liệu có phải bọn chúng hóng đợi tôi “nhả châu phun ngọc” hay không vậy? Đúng hơn cả, dù tôi có nói gì, bọn chúng cũng đều thấy kỳ cục, giống như vẻ ngoài của tôi đã toát lên hoặc thô bỉ như chính mu bàn tay của hắn. Chỉ có hai điều mà một người ở địa vị của Komizar chờ đợi, hoặc thách thức hoặc phủ phục, có điều, tôi chắc chắn rằng không điều nào trong hai cái đó cải thiện tình thế của tôi chút nào hết.
Dù mạch đập dồn dập, tôi vẫn không cắt đứt cái nhìn chằm chằm của hắn ta. Tôi chớp mắt chậm rãi như thể tôi mệt mỏi. Đúng, Komizar, ta đã nhiễm tật đó của ngươi.
“Đừng lo, các chiến hữu của ta,” hắn nói, xua bàn tay trong không trung và gạt bỏ sự im lặng của tôi. “Còn rất nhiều chuyện để nói. Ví dụ như tất cả những thứ này!” Bàn tay hắn ta hất nhẹ, phẩy từ đầu phòng này tới đầu phòng kia, tới tận chỗ những chiếc xe đẩy. Hắn ta cười như thể hắn ta rất sung sướng với đống chiến lợi phẩm. “Chúng ta có gì nào?” Hắn ta bắt đầu từ một chiếc xe đầu tiên, hết chiếc này đến chiếc khác, đi từ xe hàng này sang xe hàng khác, tìm hiểu đống đồ cướp đoạt. Tôi để ý thấy dù đám thống đốc đã tìm kiếm trong đó nhưng có vẻ như họ chưa dám lấy đi bất cứ thứ gì. Có lẽ họ biết phải chờ cho đến khi Komizar chọn xong. Hắn ta nhấc một cái rìu nhỏ, lướt một ngón tay dọc theo lưỡi rìu, gật đầu như thể bị ấn tượng, rồi chuyển sang chiếc xe tiếp theo, rút ra một đoản kiếm thời Trung cổ và vung lên trước mặt mình. Tiếng chém xé gió trong không khí, thu hút những bình luận tán thưởng. Hắn mỉm cười. “Ông làm tốt lắm, Chievdar.”
Tốt? Thảm sát cả một trung đội trai tráng?
Hắn quăng thanh đoản kiếm bản rộng và hơi cong trở lại vào trong xe và chuyển sang xe tiếp theo. “Và đây là gì?” Hắn thò tay vào và kéo ra một chiếc chiếc đai bằng da dài. Chiếc đai đeo gươm chéo vai của anh Walther.
Không phải hắn. Ai cũng được, trừ hắn. Tôi cảm thấy đầu gối của mình rã ra, và một tiếng kêu khẽ thoát ra từ cổ họng tôi. Hắn ta quay về hướng tôi, giơ cao chiếc đai lên. “Món đồ này thật đặc biệt, cô có nghĩ vậy không? Hãy nhìn những hình dây leo này xem.” Hắn từ từ luồn chiếc đai qua các ngón tay. “Và chất da, mịn mượt như bơ. Một chất liệu thích hợp với một hoàng tử kế vị, không phải à?” Hắn ta nâng nó qua đầu và chỉnh nó ngang ngực trong khi bước lại gần phía tôi, rồi dừng lại cách tôi khoảng một cánh tay. “Cô thấy sao, công chúa?”
Nước mắt tôi bật trào ra, vô thức cựa quậy bàn tay một cách ngu ngốc. Nỗi đau thương vì mất anh Walther còn quá mới, khiến tôi không nghĩ được gì nữa. Tôi nhìn đi chỗ khác, nhưng hắn ta chộp lấy cằm tôi, ngón tay của hắn ta bặm vào da tôi. Hắn buộc tôi phải nhìn thẳng vào hắn.
“Cô thấy đấy công chúa, đây là vương quốc của ta, không phải của cô, và ta có nhiều cách để buộc cô cất tiếng mà cô thậm chí không thể nào nắm bắt được.”
“Cô sẽ phải hót như một con chim hoàng yến bị cùm nếu ta hạ lệnh.”
“Komizar.” Giọng Kaden trầm và khẩn thiết.
Hắn thả tôi ra, mỉm cười, vuốt nhẹ má tôi. “Ta nghĩ rằng công chúa đây đã mệt mỏi sau hành trình dài rồi. Ulrix, đưa nàng vào phòng giam để nàng ấy nghỉ một lát và ta có thể nói chuyện với Kaden. Bọn ta cần bàn bạc về nhiều chuyện.” Hắn liếc nhìn Kaden, lần đầu tiên tôi thấy ánh giận dữ lóe lên trong cặp mắt hắn.
Kaden nhìn tôi, do dự, nhưng không thể làm gì được. “Đi đi,” anh ta nói. “Sẽ ổn thôi.”
✽ ✽ ✽
KHI VỪA KHUẤT TẦM NHÌN CỦA KADEN, TẤT CẢ ĐÁM LÍNH không khác nào lôi tôi đi xuôi hành lang, cùm cổ tay đâm nhói cánh tay tôi. Tôi vẫn còn cảm thấy sức ép từ những ngón tay của Komizar hằn trên mặt. Phần hàm nơi những ngón tay hắn bấm sâu vào đang run lên. Trong vài phút ngắn ngủi, hắn ta đã bắt thóp được điều mà tôi trân trọng sâu sắc, lợi dụng điểm yếu đó để tổn thương tôi và cuối cùng, khiến tôi yếu đuối đi. Tôi tự xốc tinh thần để chờ đón đòn roi nhưng không lường được chuyện đó. Cảnh đó vẫn còn thiêu đốt mắt tôi, chiếc đai đeo gươm chéo vai của anh trai tôi vắt chiễm chệ ngang ngực kẻ thù như một lời chế giễu tàn bạo nhất, chực chờ tôi vỡ vụn. Và đúng là tôi đã bị nghiền nát.
Vòng một đấu với Komizar, hắn đã đánh bại tôi, không phải bằng cách chỉ trích sắc lẹm hay vũ lực hung bạo, mà bằng cách quan sát lén lút và tỉ mỉ. Tôi sẽ phải học cách đó.
Nỗi căm phẫn dâng cao hơn nữa khi những tên lính canh xô đẩy tôi một cách thô bạo qua sảnh tối, có vẻ như chúng thích thú khi bắt giữ một nhân vật hoàng gia trong tay. Khi chúng dừng lại ở một cánh cửa, cánh tay tôi đã tê liệt dưới chiếc cùm. Bọn chúng mở khóa và ném tôi vào một căn phòng tối đen. Tôi ngã xuống, nền đá thô ráp cứa vào đầu gối. Tôi ở đó, choáng váng và lọm khom trên mặt đất, hít thờ bầu không khí hôi hám, ẩm mốc. Chỉ có ba luồng ánh sáng mỏng mảnh lọt qua lỗ thông gió ở phía trên bức tường đối diện. Khi mắt quen dần với bóng tối, tôi thấy một tấm chiếu phủ đầy rơm, đồ đạc vương vãi trên sàn, một chiếc ghế đẩu vắt sữa thấp và một cái xô. Phòng giam của họ có tất cả các “tiện nghi” của một xà lim man rợ. Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn kĩ hơn trong ánh sáng lờ mờ, nhưng rồi nghe thấy một tiếng động. Một hành động lẩn trốn trong góc nào đó. Tôi không “một mình”.
Ai đó hoặc một cái gì đó khác đang ở trong phòng này với tôi.
Assassin : người cận vệ thân tín nhất, đứng đầu đội Rahtan gồm mười người, chuyên lĩnh các nhiệm vụ ám sát với mục đích chính tri, tương đương với tổng trưởng điệp báo. Tập trước gọi là sát thủ.
❖ ❖ ❖
Để những câu chuyện lan truyền,
Để mọi thế hệ đều được biết,
Những ngôi sao cúi mình trước lời thì thầm của Thượng đế
Những ngôi sao rạp mình phụng mệnh,
Và chỉ Người được chọn còn sót lại
Mới thấy được hồng ân.
– Sách Thánh văn Morrighan, Chương V