← Quay lại trang sách

Chương 30

CÁNH CỬA RUNG LÊN SAU CÚ DẬP MẠNH Ở MỘT BÊN SƯỜN. Tôi biết đó không phải là Aster hay Eben. Thậm chí không phải là Malich. Kaden đã nói Malich bận chuyện công vụ cả ngày. Chỉ đến đêm, tôi mới phải cảnh giác. Một tiếng gõ cửa dồn dập khác. Tôi còn chưa ăn mặc chỉnh tế, thậm chí còn chưa kịp chải tóc. Kẻ ngu ngốc nào không biết tôi bị khóa trái bên trong vậy nữa, và rồi có tiếng yêu cầu đưa chìa khóa để mở cửa. Griz chăng?

Cuối cùng tôi đã nghe tiếng chìa khóa lạch tạch tra vào ổ, và cửa mở ra.

Đó là Komizar.

“Hầu hết các cánh cửa trong Tòa Sanctum đều không khóa. Tôi không có thói quen gọi người mang chìa khóa tới.” Hắn ta bước vào, đi qua chỗ tôi. “Mặc đồ đi,” hắn ra lệnh. “Cô có trang phục thích hợp để cưỡi ngựa chứ? Hay tộc Meurasi chỉ khoác lên người cô chiếc váy may bằng giẻ vụn của họ thôi?”

Tôi vẫn chưa nhúc nhích, và hắn quay người lại nhìn tôi. “Miệng cô há hốc kìa, công chúa.”

“Có,” tôi nói, não quay như chong chóng. “Tôi có. Ở đằng kia.” Tôi đi bộ ra chỗ chiếc rương, nơi đặt mấy bộ trang phục gấp gọn bên trên, và nhặt chúng lên từ đống đồ. “Tôi có quần áo cưỡi ngựa.”

“Vậy thì, thay ngay đi.”

Tôi chằm chằm nhìn hắn. Hắn muốn tôi thay đồ trước mặt hắn hay sao?

Hắn nhếch mép cười. “À. Giữ giá. Phẩm cách hoàng gia.” Hắn lắc đầu và quay đi. “Khẩn trương lên.”

Lưng hắn quay về phía tôi. Con dao găm của Natiya nằm trong tầm với, ngay dưới tấm nệm.

Chưa phải lúc. Một giọng nói ẩn giấu rất sâu xa cất lên trong khi tôi cố vờ như không phải thế. Đúng là thời cơ hoàn hảo. Lính gác của hắn ở bên dưới. Hắn không biết tôi có vũ khí.

Chưa phải lúc.

Đây có phải là năng lực không, hay chỉ là tôi sợ tự mình gắn bia bắn lên lưng? Tôi có thể là một cái bia bắn. Một mục tiêu dễ dàng. Một con dao dài ba tấc có lẽ sẽ kết liễu nhanh chóng một động mạch cổ lộ ra nhưng nó không thể chống lại cả một đội quân, và tôi có ích cho Rafe nữa đâu nếu tôi chết rồi? Nhưng rồi cứ nghĩ tới anh Walther và chị Greta, lý trí lại bị gạt sang một bên. Cứ làm đi. Những ngón tay của tôi run rẩy. Lia, lần này, không được mắc lỗi. Khao khát báo thù và khao khát trốn chạy đấu tranh quyết liệt trong tôi.

“Chà?” hắn ta sốt ruột hỏi.

Chưa phải lúc. Tiếng thì thầm mạnh như tiếng cánh cửa sắt đóng sầm lại.

“Ta đang vội.” Tôi trút bỏ chiếc áo ngủ, mặc đồ lót mới, cầu nguyện hắn sẽ không quay lại. Bị nhìn thấy trong tình trạng không mảnh vải che thân ít nhất cũng là nỗi lo của tôi ngay lúc này. Tôi chưa bao giờ e thẹn nhưng tôi khẩn trương mặc đồ lót và trang phục cưỡi ngựa lẹ như một con linh dương, lo sợ rằng sự kiên nhẫn của hắn sẽ cạn kiệt và hơi ngạc nhiên rằng hắn ta không tỏ ra là mình đang kiềm chế một chút nào.

“Rồi đây,” tôi nói, trong khi nhét áo sơ mi vào quần. Hắn ta quay lại, quan sát trong khi tôi đeo dây thắt lưng, sợi dây treo những mẩu xương giờ đã dài ra đáng kể, và cuối cùng là chiếc áo gi-lê dài có nhiều lông thú, lại một món đồ biểu tượng sùng kính của tộc Meurasi.

Hắn ta đã tắm rửa từ đêm qua. Bùn lầy đã sạch trơn, và bộ râu tỉa ngắn nét như điêu khắc lại chỉnh tế, tỉ mỉ. Hắn bước đến gần hơn. “Tóc cô,” hắn ta nói. “Chải đi. Buộc kiểu nào đó. Phải xứng với cái áo cô mặc chứ.”

Tôi đoán rằng hắn ta không lôi tôi ra ngoài để chặt đầu vì hắn quan tâm đến tóc tai tôi trông thế nào nhưng có vẻ lạ lùng khi hắn thậm chí còn quan tâm cả bề ngoài của tôi trông ra sao, xét về tổng thể nữa. Không, không có gì lạ lùng hết, có lẽ nào. Không phải về chuyện xứng hay không xứng với cái áo. Hắn ngồi vào chiếc ghế của Kaden và quan sát từng cử động khi tôi chải và bện tóc.

Quan sát tôi một cách tỉ mỉ. Không phải theo kiểu cách phóng đãng mà Malich từng hau háu nhìn tôi vô số lần, mà theo kiểu lạnh lùng, tính toán khiến tôi cảnh giác với từng cử động của mình hơn. Hắn ta muốn điều gì đó và đang mưu tính cách giành lấy nó.

Tôi thắt bím tóc và hắn ta đứng dậy, chộp lấy chiếc áo khoác từ trên móc. “Cô sẽ cần cái này,” hắn ta nói, và hắn choàng nó quanh vai tôi, tự buộc dây áo nơi cổ tôi. Gai ốc trên da tôi sởn hết cả lên khi khớp ngón tay hắn sượt qua hàm mình.

“Tôi đã làm gì để xứng với tất cả những cử chỉ quan tâm tốt đẹp này?” Tôi hỏi.

“Jezelia,” hắn ta lắc đầu và nói. “Luôn luôn nghi ngờ thái quá.” Hắn ta nâng cằm tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Đi thôi. Để ta chỉ cho cô thấy Venda như thế nào.”

✽ ✽ ✽

TÔI NGẠC NHIÊN VÌ CẢM THẤY THẬT TỐT KHI LẠI ĐƯỢC NGỒI TRÊN YÊN CƯƠNG. Mặc dù chúng tôi di chuyển chậm chạp qua những con đường ngoằn ngoèo, chuyện lắc lư trên lưng ngựa hứa hẹn về một không gian mở rộng, những đồng cỏ và tự do - chắc là vậy, nếu tôi phớt lờ cái người đang cưỡi ngựa bên cạnh mình. Hắn đi ngựa sát cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được đôi mắt soi mói của hắn, không chỉ đối với tôi mà đối với từng người chúng tôi đi qua. Những cái nhìn chòng chọc tọc mạch quá rõ ràng. Bọn họ đã nghe nói về công chúa Morrighan - tù nhân. “Đẩy áo choàng của cô ra sau một chút. Hãy để họ thấy chiếc áo cô mặc.” Tôi nhìn hắn ta một cách mơ hồ nhưng vẫn thực hiện như hắn ta yêu cầu. Hắn có vẻ giận dữ với Kaden về chuyện những đồng tiền của hắn đã được chi dùng như thế nào nhưng bây giờ hắn dường như đang thích thú với điều đó.

Tôi đang bị đưa đi diễu hành mặc dù tôi không rõ mục đích. Chỉ mới hơn một tuần trước đây, hắn đã bắt tôi diễu qua Sảnh Sanctum trước mặt cả Hội đồng, chân trần, bán khỏa thân, trong một cái bao vải bố khó mà có thể hình dung nó là chiếc váy được. Chuyện đó tôi còn hiểu được: hạ bệ phẩm cách hoàng gia và tước đi quyền lực của tôi. Giờ, có vẻ như là hắn ta đang trao trả lại nó, nhưng tôi cảm thấy tự trong sâu thẳm nhất của lòng mình rằng Komizar chưa bao giờ từ bỏ dù chỉ là một nắm đấm quyền lực yếu ớt nhất.

Cô được chào đón bởi tộc Meurasi. Phải chăng sự chào đón là một điều gì đó mà ngay cả Komizar cũng không biết cách kiểm soát? Hoặc, có thể chỉ đơn giản là hắn ta có ý định kiểm soát điều đó.

Chúng tôi đi vòng quanh quận Brightmist, cực bắc của thành phố. Hắn ta có vẻ như đang ở trong trạng thái tinh thần cực kỳ tốt khi chúng tôi cưỡi ngựa qua các cung đường, hỏi han tất cả những người bán hàng, những người lính, hoặc một người thu gom phân ngựa làm bánh chất đốt bởi vì như tôi đã biết ngay cả củi cũng không dễ kiếm được ở Venda và phân ngựa khô được đốt để sưởi ấm.

Hắn ta bảo tôi rằng chúng tôi đang thẳng tiến tới một ngôi làng nhỏ cách đây khoảng một giờ đi ngựa nhưng hắn ta không nói mục đích đến đó làm gì. Dáng vẻ hắn ta trên lưng ngựa thật đường bệ, mái tóc sẫm màu tung lên theo gió, bộ đồ cưỡi ngựa may bằng da màu đen sáng bóng lên dưới bầu trời mờ sương. Hắn ta đã cứu mạng Kaden. Tôi đã cố hình dung ra con người một thời của hắn, gần như chính hắn ta cũng mới chỉ là một cậu bé khi hắn ta nhấc một đứa trẻ lên ngựa và đưa nhanh đến nơi an toàn. Rồi hắn ta quay trở lại đồ sát tất cả những kẻ đã hành hạ Kaden.

“Ngài có tên riêng chứ?” Tôi hỏi.

“Tên ư?”

“Một cái tên được đặt từ khi mới sinh ra. Do cha mẹ đặt. Bên cạnh danh xưng Komizar.” Tôi giải thích rõ, mặc dù tôi đã nghĩ câu hỏi của tôi rõ ràng rồi. Nhưng, hiển nhiên là nó chưa đủ rõ.

Hắn ta nghĩ một lát và trả lời một cách kiên quyết, “Không. Chỉ Komizar thôi.”

Chúng tôi đi qua một cái cổng không người gác ở cuối hẻm. Bãi chăn thả súc vật màu nâu rải rác trải ra trước mắt chúng tôi, và chúng tôi bỏ lại những con đường lớn lầy lội bùn, mù khói và chen chúc trong thành phố sau lưng.

“Chúng ta phải thúc ngựa đi nhanh lên,” hắn nói. “Ta được biết là cô cưỡi ngựa giỏi lắm nhưng có lẽ chỉ khi bò rừng đuổi sau lưng thôi nhỉ?”

Rõ ràng Griz và Finch đã nói lại chuyện chúng tôi thoát khỏi đám bò rừng trong gang tấc như thế nào.

“Tôi cố xoay xở,” tôi nói. “Trong cương vị một thành viên hoàng gia .” Mặc dù đây là một con ngựa lạ lẫm đối với tôi, tôi thúc gót chân và giật dây cương thúc nó chạy nhanh về phía trước, cầu mong nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi nghe tiếng Komizar phi nước đại sát phía sau tôi, và tôi thúc ngựa chạy nhanh hơn. Không khí hanh khô và buốt giá châm nhức nhối vào má tôi, thật may làm sao khi tôi có chiếc áo lông bên dưới lớp áo choàng. Hắn bắt kịp tốc độ của tôi và hãm nhẹ lại ngay trước tôi. Tôi giật mạnh dây cương và chúng tôi cắm đầu lao về phía trước. Tôi cảm thấy con ngựa của tôi vẫn còn vô vàn sức lực dự trữ chưa tung ra hết và nó đang háo hức hệt như tôi, chỉ chực bung trào nhưng tôi hãm lại một chút để Komizar nghĩ rằng hắn ta thắng được tôi và rồi khi hắn lao lên trước, tôi trở lại đi nước kiệu. Hắn chạy vòng quay trở lại, cười vang, khuôn mặt ửng đỏ bởi giá lạnh, đôi mắt thẫm màu, rợp lông mi hào hứng với trò đua tranh nho nhỏ đó.

Hắn đi song song bên cạnh tôi, và chúng tôi tiếp tục đi nước kiệu, toán lính giữ nhịp độ bám sát ở một khoảng cách ngắn phía sau chúng tôi. Chúng tôi đi qua những mái lều tồi tàn đây đó, cỏ mọc lơ thơ, con đường quá ít người qua lại, gần như không còn là một con đường nữa. Những ngôi nhà bằng đá nhỏ có vườn tược được cào xới và những con ngựa võng lưng, gầy giơ xương sườn đến nỗi sói chẳng thèm liếc lại đến cái thứ hai. Khung cảnh thật khắc nghiệt và ảm đạm - thật đáng ngạc nhiên nếu ai đó tìm ra dấu hiệu cuộc sống ở nơi đây. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có những vạt rừng hoặc mảnh đất màu mỡ và xanh tươi xen kẽ, và ngay khi chúng tôi lao ra khỏi đó, tôi phát hiện ra ngôi làng - điểm đến của chúng tôi. Một tổ hợp những chiếc lều mái lợp núp mình bên sườn đồi, có một hàng cây thông rợp bóng bên trên. Một ngôi nhà chung đứng tách biệt khỏi tổ hợp lều, khói bay lên trên theo những đường tròn lười biếng từ các ống khói.

“Sant Cheville,” Komizar nói. “Những cư dân vùng đồi sống trong những ngôi làng nhỏ như thế này là những thị tộc cứng đầu nhất nhưng cũng nghèo nàn nhất của chúng tôi. Tòa Sanctum có thể là trái tim nhưng đây mới là xương sống của Venda. Tin tức truyền miệng lan nhanh chóng giữa cộng đồng vùng đồi này. Họ là tai mắt của chúng tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cụm lều nhỏ đó. Đó là kiểu ngôi làng mà tôi chắc có lẽ đã đi qua hàng trăm lần ở Morrighan nhưng không để ý và bây giờ tôi nhìn vào nó, có gì đó rộn ràng bên trong tôi, một thôi thúc cấp thiết khó hiểu. Con ngựa của tôi bồn chồn nhảy cỡn lên trật bước, như thể nó cũng cảm thấy vậy. Cơn gió nhẹ cuốn quanh cổ tôi, nặng nề và lạnh giá, và tôi nhìn thấy một cái hố ngoác rộng ra, sâu hoắm, nuốt chửng tôi vào. Ta biết con sẽ tới. Tôi bị choáng bởi cùng một nỗi sợ và sự mê loạn như trong cái ngày mà tôi đi qua nghĩa địa cùng với Pauline. Ngón tay tôi siết chặt dây cương. Chúng ta là đều là những mảnh ghép của một câu chuyện lớn hơn. Một câu chuyện chuyển sinh đất, gió, và thời gian. Tôi không muốn là một phần của câu chuyện. Tôi muốn chạy về Terravin. Quay về Civica. Quay về bất cứ đâu trừ...

Đây là xương sống của Venda.

Tôi kéo mạnh dây cương, dừng ngựa, nhịp thở hổn hển. “Tại sao Ngài lại đưa tôi đến đây?” Tôi hỏi.

Komizar nhìn tôi, bối rối khi tôi khựng lại đột ngột. “Vì lợi ích của Venda. Đó là tất cả những điều cô cần biết.”

Hắn giật giật dây cương, thúc ngựa đi tới nữa cho tới khi chúng tôi cách nhà chung khoảng mười hai sải. Hắn dừng lại và quay về phía đám lính. “Cứ để cô ta ở đây. Trong tầm mắt thấy.” Hắn cưỡi ngựa vào ngôi làng cùng một người lính bám sát gót phía sau và xuống ngựa nói chuyện với một số người ló ra từ trong những căn nhà. Chúng tôi không thể nghe thấy nội dung trao đổi từ vị trí đang đứng nhưng rõ ràng những người dân làng vui vẻ khi thấy hắn ta. Hắn quay lại và chỉ tay vào tôi, rồi lại nói chuyện với họ. Cư dân nhìn chòng chọc vào tôi, gật đầu, và một người đàn ông táo bạo phát vào lưng Komizar, một cái tạt hơi giống như là Komizar vừa giành được chiến thắng. Hắn bỏ lại một bao bột mì và lúa mạch rồi quay lại nơi chúng tôi chờ đợi.

“Tôi có được biết Ngài đã nói gì với họ không?” Tôi hỏi.

Hắn vẫy lính đi theo và chúng tôi tiếp tục đi qua thôn xóm. “Cư dân trên đồi phần lớn đều mê tín,” hắn ta nói. “Có lẽ ta coi nhẹ những tư tưởng ma thuật như thế nhưng họ vẫn cứ bám vào nó. Một công chúa của kẻ thù, người mang trong mình năng lực, không nghi ngờ gì nữa, theo họ, là một dấu hiệu cho thấy thánh thần đang ưu ái Venda. Nó mang tới cho họ hy vọng, và hy vọng có thể làm đầy cái dạ dày của họ giống như bánh mì. Đôi khi hy vọng là tất cả những gì họ có để vượt qua mùa đông rét buốt đằng đẵng.

“Ta bảo bọn họ rằng cô chạy khỏi bè lũ kẻ thù đáng căm ghét để gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta, theo tiếng gọi của thánh thần.”

“Ngài đang nói dối...”

Hắn với tay, chộp lấy tôi, gần như kéo tôi từ trên yên cương. “Thận trọng. Công chúa,” hắn gằn giọng, khuôn mặt hắn sát lại với khuôn mặt tôi. “Đừng quên cô là ai khi cô nói chuyện - cũng như đừng quên tôi là ai. Tôi là Komizar và tôi chia cho bọn họ một phần tất cả những gì họ bỏ vào cái bụng đang sôi ầm ầm của họ. Cô hiểu không?” Những con ngựa huých nhau đằng sau chúng tôi, tôi sợ tôi sẽ ngã xuống đất giữa bầy ngựa mất.

“Được,” tôi trả lời. “Sẽ không sai một li.”

“Vậy thì, tốt.”

Hắn buông tôi ra và chúng tôi đi tiếp vài dặm cho tới khi ngôi làng tiếp theo xuất hiện trong tầm nhìn.

“Vậy ngày hôm nay mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này suốt phải không?” Tôi hỏi. “Tôi sẽ không bao giờ được thấy tận mắt xương sống của Venda, hoặc tôi chỉ được ngón tay dài và mảnh khảnh của Ngài chỉ cho thấy thôi đúng không?”

Hắn ta liếc nhanh đôi bàn tay đeo găng của mình, một nét thỏa mãn khiến tôi thấy nóng bừng lên. “Cô nóng nảy thật,” hắn nói, “và không giữ mồm giữ miệng. Ta tin cô được không? Hay có khả năng, cô sẽ đập tan hy vọng của họ đây?”

Tôi nhìn hắn, băn khoăn tại sao một người có vẻ như luôn gieo rắc nỗi sợ hãi bây giờ lại quá bận tâm đến mức nhạy cảm tới việc gieo mầm hy vọng trong lòng những cư dân sống trên đồi. Liệu có thực sự chỉ là hắn ta đang chuẩn bị cho họ vượt qua mùa đông sắp tới không, hay hắn đang úy lạo họ vì một mục đích nào khác nữa?

“Tôi hiểu có một hy vọng để bám vào có ý nghĩa như thế nào, Komizar. Rất nhiều lần trong khi đang vượt qua Cam Lanteux, chính nó đã khiến tôi sống sót. Tôi sẽ không đánh cắp niềm hy vọng của họ, ngay cả khi tôi phải tự trả giá cho việc đó.”

Hắn ta hoài nghi dán mắt vào tôi. “Cô đúng là một cô gái kỳ lạ, Lia. Lanh lợi, khôn ngoan, Malich đã nói với ta, và thạo bài nữa, ta thán phục đấy. Nhưng ta không ngưỡng mộ chuyện nói dối.” Ánh mắt chúng tôi khóa vào nhau, đôi mắt đen của hắn cố gắng đọc hiểu từng đường nét trên khuôn mặt tôi. “Đừng làm ta thất vọng.” Hắn giật giật dây cương và tiến tới.

Khi chúng tôi tiến tới gần hơn, cánh cửa nhà dài mở ra và một ông lão chống cây gậy cong, đi tập tễnh ra ngoài. Tôi đã để ý thấy, ở Venda, chỉ có một vài người lớn tuổi, còng lưng, tóc bạc. Có vẻ như tuổi tác ở đây thực sự là một kho báo quý hiếm. Dần dà, sau lưng ông ấy, nhiều người khác ló ra theo. Ông lão đón chào Komizar như một người ngang tầm, không phải ở cương vị một thần dân sợ hãi phủ phục trước hắn ta.

“Cơn gió nào mang Ngài tới đây?” ông lão hỏi.

“Một vài món quà để người vượt qua mùa đông.” Komizar ra hiệu cho một tên lính vác một bó lớn buộc gọn trên vai và đặt xuống trước cánh cửa nhà chung.

“Có tin tức nào không?” Komizar hỏi.

Ông lão lắc đầu. “Gió lạnh buốt. Chúng cắt vào da thịt các kỵ sĩ và đóng băng những cái lưỡi. Và thánh thần báo trước một mùa đông khắc nghiệt đang tới.”

“Nhưng mùa xuân hứa hẹn hơn nhiều,” Komizar nói. “Và hy vọng có thể cứu rỗi chúng ta thoát khỏi nanh vuốt của mùa đông.”

Họ nói chuyện như đánh đố, khiến tôi không bắt nhịp được.

Ông già nhìn tôi. “Còn đây là?”

Komizar chộp lấy cánh tay tôi và kéo tôi tới phía trước để ông lão nhìn rõ hơn. “Một công chúa có năng lực dự cảm đến từ Morrighan. Cô ấy chạy khỏi bầy heo giặc để gia nhập vào hàng ngũ của chúng ta, theo tiếng gọi của chính các thánh thần. Kẻ địch đã tan đàn xẻ nghé rồi. Và ông thấy đó,” hắn nói, đưa mắt lướt khắp cái áo tôi mặc. “Cô ấy được tộc Meurasi chào đón.”

Ông già nhíu một con mắt liếc xiên về phía tôi. “Vậy sao?”

Komizar siết vào cánh tay tôi chặt hơn. Tôi nhìn vào mắt ông lão, hy vọng truyền tải được nhiều hơn bằng một cái nhìn bên cạnh những lời tôi nói. “Đúng như Komizar đã nói. Tôi là một công chúa, Con gái trưởng của hoàng tộc Morrighan, và tôi trốn chạy khỏi đồng bào tôi, những người vốn là kẻ thù của các người.”

Komizar nhìn nghiêng sang tôi, khẽ cười nhăn cả khóe mắt.

“Thế tên cô là gì, cô gái?” ông lão hỏi.

Ta biết con sẽ tới.

Tiếng nói nghe rõ mồn một như tiếng nói của ông lão. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng gạt đi nhưng tiếng nói chỉ thêm lớn hơn và mạnh mẽ hơn. Jezelia, người mang theo sức mạnh, người mang theo hy vọng. Tôi mở mắt. Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, yên lặng và chờ đợi, mắt họ mở to hiếu kỳ.

“Jezelia,” tôi trả lời. “Tên tôi là Jezelia.”

Đôi mắt ướt của hắn ta săm soi tôi, rồi hắn quay sang những người khác đang đứng sau lưng. “Jezelia, người được tộc Meurasi chào đón,” hắn lặp lại. Họ kín đáo trao đổi với nhau khẽ khàng.

Komizar ghé sát, thì thầm vào tai tôi, “Làm tốt lắm, công chúa. Một cách tiếp cận đầy thuyết phục.”

Đối với hắn ta, đó là một trò đóng kịch thông minh nhưng đối với những cư dân vùng đồi này, nó có ý nghĩa nhiều hơn thế. Ông lão quay lại với chúng tôi. “Uống chút trà Thannis cho ấm lòng khi lên đường nhé?” ông ấy mời.

Komizar gượng gạo nở một nụ cười yếu ớt. Đến cả hắn cũng cho rằng Thannis có vị như bụi bặm để thiu. “Chúng tôi cần lên đường ngay...”

“Chúng tôi cảm ơn sự đón tiếp chu đáo của ông,” tôi ngắt lời. “Chúng tôi rất muốn thưởng thức một chút.”

Komizar sầm mắt nhìn tôi trừng trừng, nhưng không ngăn cản ngay trước mặt vị trưởng lão, bởi tôi biết hắn sẽ không làm thế. Không thể có chuyện một người mới đến nắm bắt truyền thống của Venda tốt hơn người cai trị nó - cho dù mùi vị của loại trà đó kinh khủng đến đâu.

Tôi nâng chiếc cốc được mời lên môi. Đúng, bụi bặm lên mốc ôi thiu, nhưng chỉ tởm bằng một nửa những con ấu trùng màu trắng vẫn còn ngọ nguậy. Tôi uống một cách nhiệt thành và trao trả chiếc cốc cho người phụ nữ đã mang tới, cảm ơn sự tử tế của cô ấy. Komizar mất gấp đôi thời gian mới uống cạn được cốc của mình.

Hắn ta trách móc tôi khi tôi không thể hiện một màn phô diễn năng lực ở điểm dừng tiếp theo.

“Ngài nói tin tức lan truyền rất nhanh trong cộng đồng cư dân vùng đồi mà. Một cái chạm nhẹ nhàng hay hơn giả bộ bắt tay thô bạo. Hãy để họ khao khát tìm hiểu thêm.”

Hắn ta cười phá lên. “Sắc sảo và có tính toán. Malich quả không sai.”

“Và gã chỉ đúng về rất ít chuyện.”

Và cứ thế, ngày hôm đó trôi đi, hết ngôi làng này tới ngôi làng khác, Komizar thu phục lòng dân bằng những món quà, những bao bột mì, những mầm hy vọng, cùng với tôi như một bằng chứng rằng quân thù đang run sợ và rằng thánh thần đang mỉm cười với Venda.

Đến giữa chiều, chúng tôi nghỉ ngơi trong một thung lũng, chờ ngựa uống nước suối. Gió phe phẩy trời tối dần. Tôi kéo áo choàng ôm sát lấy người, phủ kín vai, đứng cách Komizar và đám lính một quãng, và phóng tầm mắt theo khung cảnh, một vùng đất tối tăm và trơ trụi, bị rửa trôi thành một dòng sông sỏi cuội thẫm màu.

Một ngày này đã cho tôi thấy được Venda đúng là một vùng đất hà khắc, và chỉ có kẻ bạo gan nhất mới sống sót được ở đây. Người còn sót lại là người được dung thứ, nhưng chỉ một vài người trung thành chọn lọc mới được các vị thánh thần và cô gái Morrighan dẫn dắt tới vùng đất trù phú. Venda không phải là vùng đất đó. Venda đã gánh chịu sự tàn phá nặng nề. Trên đường cưỡi ngựa, chúng tôi đi qua những khu rừng đá, những ngọn đồi nhấp nhô điểm xanh thi thoảng, những cánh đồng đá đỏ cháy nắng, những cái cây lộng gió vặn vẹo thành những dáng hình ám ảnh khiến chúng trông thật sống động, những dải đất nông trại canh tác hoa màu nhỏ trên đất cứng và những vùng đất chết mà Komizar nói rằng không một thứ gì sống được hoặc mọc được trên đó - những vùng đất nguy hiểm như Infernaterr. Nhưng, tuy nhiên, cảnh quan vẫn hàm chứa điều gì đó rất cuốn hút.

Tất cả những gì tôi thấy là con người đang cố gắng sống sót, trung thành bám trụ theo cách riêng của họ, lần lượt đeo thêm những mẩu xương vào dây dắt, ghi nhớ sự hy sinh đã đổ xuống đó và sự hi sinh sắp tới, những con người mặc trang phục váy man di giống như trang phục mà tôi đang mặc bây giờ. Những người không nói chuyện một cách cấm cảu mà thay vào đó bày tỏ sự ghi nhận một cách khiêm tốn về lòng biết ơn của họ. Ta biết con sẽ đến. Những lời nghe được vẫn còn đeo đẳng trong tôi.

Một cơn gió mạnh giật toạc quần áo tôi, tóc tôi quăng quật muốn xổ tung ra khỏi bím. Tôi vuốt những lọn tóc bị gió quất ra khỏi khuôn mặt mình, nhìn chằm chằm vào khung cảnh mênh mang và những đám mây đen kịt đang xé nát đường chân trời. Với hai con ngựa, Rafe và tôi có thể chạy được bao xa? Chúng tôi có thể biến mất vào trong hư vô thậm chí trong vài ngày thôi không? Bởi vì ba ngày một mình với anh bây giờ dường như là một món quà cả đời. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để có được nó. Chúng tôi đã bị chia cách quá lâu rồi.

“Quá đắm chìm suy tư.”

Tôi quay người lại. “Tôi không nghe tiếng Ngài bước tới.”

“Không khôn ngoan khi đắm chìm suy tư trong vùng hoang dã này đến nỗi quên cả phía sau lưng mình. Linh cẩu rình mồi lúc chiều muộn cuối ngày, và đặc biệt kiếm những miếng mồi nhỏ xinh như cô.” Hắn liếc nhanh nơi mà tôi đã vừa nhìn, một đường chân trời dài và rặng đồi nhấp nhô vô cùng vô tận. “Cô đang nghĩ gì vậy?” hắn ta hỏi.

“Tôi không còn tự do đến mức không có nổi điều gì riêng tư sao? Ngay cả suy nghĩ của tôi cũng không sao?”

“Không,” hắn ta trả lời. “Không một chút nào.”

Và tôi hiểu hắn ta có ý gì.

Hắn ta dò xét khuôn mặt tôi như thể đang chờ đợi một lời nói dối, đang chờ đợi điều gì đó. Tôi vẫn im lặng. Vài giây trôi qua, tôi đã nghĩ hắn ta có thể công kích tôi. Cuối cùng hắn ta lắc đầu. “Nếu cô cần chăm chút những vấn đề riêng tư của mình, người của ta và ta sẽ quay lưng lại trong vài phút. Nói về sự riêng tư của cô, ta đã biết thể loại riêng tư của cô như thế nào rồi. Nhanh chóng lên.”

Tôi nhìn hắn ta bước đi, băn khoăn, sao hắn lại nhượng bộ. Băn khoăn về mọi điều. Hắn đã cứu sống Kaden, gửi thực phẩm cho những người dân bị đói, không mệt mỏi săn sóc vương quốc của mình, từ việc đích thân triệu hồi các vị thống đốc cho tới gặp gỡ cư dân vùng đồi xa xôi. Tôi có thể nào đã hiểu sai về hắn không? Tôi ghi nhớ những lời châm chọc độc địa của hắn, “Ngươi làm tốt lắm, Chievdar,” khi hắn kéo chiếc đai đeo gươm chéo vai của anh Walther ra từ trong đống chiến lợi phẩm. Hắn biết nó sẽ khiến tôi phải khuỵu gối xuống. Nhưng còn nhiều điều nữa, vun đắp hoài nghi trong tôi ngày càng chất chồng. Đó là đôi mắt hắn, khao khát mọi thứ, ngay cả những suy nghĩ của riêng tôi. Cẩn thận, em gái. Lời cảnh cáo của anh trai tôi nặng trĩu nơi lồng ngực.

Vậy nhưng, khi chúng tôi dừng lại ở ngôi làng cuối cùng, và tôi nhìn thấy hắn ta ôm lấy những người già cả, để lại quà cáp, nhìn thấy niềm hy vọng mà hắn ta để lại phía sau, rồi nhớ lại chính là hắn, người đã cứu mạng Kaden khỏi sự tàn bạo của đám người đồng hương, tôi băn khoăn, có phải chăng, tôi đã cảm thấy điều gì đó thực sự đáng kể từ trong thâm tâm.

❖ ❖ ❖

Và Morrighan cất lời,

Vang tới tận trời cao,

Hôn lên hai ngón tay,

Một cho người đã khuất,

Một cho người sắp tới lượt,

Cho chọn lọc chưa hồi kết.

– Sách Thánh văn Morrighan, Chương IV