Chương 29
ANH TA DẬY SỚM, TRƯỚC KHI MẶT TRỜI MỌC, TRƯỚC CẢ NHỮNG KHUẤY ĐỘNG SỚM MAI, trước những tiếng vó ngựa lộp cộp, trước tiếng ngựa hí, và trước cả những tiếng chim lao xao buổi sáng. Cứ như thể chúng tôi chỉ vừa mới đi ngủ. Anh ta thắp một cây nến và nhét đồ vào túi treo yên cương.
Tôi duỗi người trên giường, rồi đứng dậy, kéo tấm mềm bông choàng quanh vai.
“Tôi để lại cho cô một số thứ trong cái túi cạnh cửa,” anh ta nói. “Tôi đã sục sạo nhà bếp để tìm những món thức ăn khả dĩ và cô càng hạn chế được việc ra khỏi phòng càng nhiều càng tốt. Tôi đã sắp xếp Aster, Eben và Griz tới xem cô ra sao hàng ngày. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ bắt gặp ngài thống đốc trên đường đi và chúng tôi sẽ quay lại khi trời tối.”
“Vậy nếu không thì sao?”
“Tỉnh lỵ của ông ta ở tận cực nam của Venda. Sẽ có thể mất tới vài tuần.”
Quá nhiều chuyện có thể xảy ra trong vài tuần. Trong vài ngày. Nhưng tôi không nói ra suy nghĩ đó. Tôi có thể đọc được cùng một suy nghĩ trong mắt anh ta. Tôi chỉ gật đầu, và anh ta quay người rời đi.
Tôi buột miệng thốt ra một câu hỏi đang thiêu đốt trong lòng khi anh ta vừa chạm tới cánh cửa. “Là vị quận trưởng nào vậy, Kaden? Ai đã gây ra chuyện này cho anh?”
Tay anh ấy khựng lại trên cái chốt cửa, sau đó anh ấy ngoảnh lại nhìn tôi. “Kẻ đó là ai có quan trọng gì? Chẳng phải quận trưởng nào cũng có những đứa con hoang sao?”
“Có, quan trọng chứ. Không phải quận trưởng nào cũng là đồ quái vật xấu xa như cha anh. Anh không thể mất niềm tin đối với những người tử tế.”
“Nhưng, tôi đã mất rồi,” anh ta nói. Giọng anh ta trống rỗng, thái độ nhẫn nhục của anh ta giằng xé tôi. Anh ta quay lại hướng sang cánh cửa như thể định rời đi, nhưng lại đứng đó, không nhúc nhích.
“Kaden?” Tôi thì thầm.
Anh ấy thả rơi chiếc túi yên cương và bước lại phía tôi, ôm ấy khuôn mặt tôi nâng lên bằng hai bàn tay, đôi mắt anh ta ấm áp, khao khát, và hôn tôi, đôi môi mềm áp vào môi tôi, mạnh hơn, tha thiết hơn, miệng tôi quyện với miệng anh ta đầy âu yếm. Anh ta chầm chậm tách ra và nhìn sâu vào trong đôi mắt tôi.
“Một nụ hôn thực sự,” anh ta nói. “Đó là tất cả những gì tôi cần, chỉ một lần nữa thôi.”
Anh ta quay người, chộp lấy chiếc túi yên cương và rời khỏi phòng.
Vậy là tới hai lần trong khoảng hai giờ đồng hồ, tôi gần như không thở nổi khi anh ta rời khỏi căn phòng.
Tôi nhắm mắt lại, căm ghét chính mình. Tôi cảm thấy cắn rứt bởi chính tôi đã thực sự đắm chìm vào nụ hôn lừa dối giống như Kaden. Tất cả những gì đôi môi tôi vừa nếm trải đều dựa vào lời nói dối có tính toán kĩ lưỡng của mình.