Chương 64 RAFE
TÔI ĐI BỘ HÀNG DẶM BỜ SÔNG, TÌM KIẾM KHẮP MỌI NƠI. Tôi không chấp nhận rằng cô ấy đã ra đi. Tôi tê dại vì lạnh và không biết đã bao lâu trôi qua rồi. Tôi không thấy lại chiếc mảng đâu nữa và băn khoăn không biết những người khác đã thoát được chưa. Mỗi bước chân, tôi đều hồi tưởng lại sự kiện, cố gắng hiểu mọi chuyện đã diễn ra như thế nào. Tôi lại thấy đứa trẻ, Aster, thi thể con bé nằm vùi trong tuyết và con dao trong tay Lia. Tôi thấy Komizar nữa, sụp xuống dựa vào tường và đang chảy máu. Rồi, không có đủ thời gian để ghép các mảnh vào với nhau và tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Suy nghĩ của tôi vẫn cứ quẩn quanh về Lia. Tôi đã nắm được cô ấy. Tôi đã ôm được cô ấy trong vòng tay và rồi chúng tôi ngã nhào trong dòng thác, cô ấy tuột khỏi tay tôi. Tôi đã nắm được cô ấy nhưng dòng sông đã dứt cô ấy trôi xa.
Dòng chảy xiết và cuồn cuộn. Tôi không biết rõ tôi đã vào bờ bằng cách nào nữa. Cho đến khi tôi vào đến bờ, tôi đã trôi theo dòng sông tới hàng dặm, tay chân tôi đông cứng. Bằng cách nào đó, tôi đã lết được mình lên bờ và buộc chân tôi phải di chuyển, cầu nguyện rằng cô ấy cũng đã làm tương tự. Tôi không chấp nhận nỗi bất cứ chuyện gì khác.
Tôi trượt chân trên một tảng đá băng giá và khuỵu gối, cảm thấy sức lực của mình đang tan biến dần. Chính lúc đó, tôi nhìn thấy cô ấy ở phía trước, nằm úp mặt trên bờ, im lìm ôm lấy mặt đất như thể cô ấy đã là một phần của nó, những ngón tay của cô ấy vô hồn ngập trong bùn và tuyết.
Máu loang lổ trên lưng cô ấy chỗ mũi tên găm vào. Chỉ còn lại mỗi cái cuống mũi tên gãy. Tôi chạy đến và ghé vào bên cô ấy, nhẹ nhàng xoay cô ấy ngửa lên và kéo cô ấy vào vòng tay của tôi. Môi cô ấy tím tái, nhưng có tiếng rên nhẹ thoát ra từ chúng.
“Lia,” tôi thì thầm. Tôi phủi tuyết trên mi mắt cô ấy.
Mí mắt cô rung rung mở ra. Phải mất một lúc cô ấy mới nhận ra tôi là ai. “Chúng ta đang ở bên nào sông?” Cô ấy hỏi, giọng cô yếu ớt đến mức tôi gần như không thể nghe thấy tiếng cô ấy.
“Bên bờ của chúng ta.”
Một nụ cười yếu ớt làm nhăn hai mắt cô ấy. “Vậy là chúng ta đã làm được.”
Tôi nhìn lên, dò xét xung quanh. Chúng tôi đã trôi xa hàng dặm đâu đó rồi, nếu không có ngựa, thức ăn và được sưởi ấm, và cô ấy cứ nằm đây với vết thương nghiêm trọng không ngừng chảy máu trong tay tôi, khuôn mặt của cô ấy nhuốm màu chết chóc.
“Đúng rồi, Lia, chúng ta đã làm được.” Ngực tôi rung lên, và tôi cúi xuống, hôn lên trán cô ấy.
“Vậy tại sao anh lại khóc?”
“Không có. Chỉ là...” Tôi ôm cô ấy gần hơn, cố gắng chia sẻ chút hơi ấm còn lại trong tôi. “Lẽ ra chúng ta nên ở lại. Lẽ ra...”
“Cuối cùng thì hắn ta cũng giết em. Anh biết điều đó mà. Hắn ta bức bối với chút quyền lực nhỏ nhoi mà hắn đã chia sẻ với em. Và nếu không phải là Komizar thì Hội đồng của hắn chắc có lẽ sẽ làm việc đó.”
Mỗi một lời nói ra, giọng cô ấy lại càng yếu ớt hơn.
“Đừng bỏ lại anh, Lia. Hứa đi, rằng em sẽ không bỏ lại anh.”
Cô ấy với tay lên và gạt đi nước mắt trên mặt tôi. “Rafe,” cô ấy thì thào. “ Chúng ta đã đi được xa đến thế này. Thêm một nghìn hay hai nghìn dặm nữa có là gì đâu?”
Đôi mắt cô nhắm lại, và đầu cô nghiêng từ từ ngả sang một bên. Tôi đặt môi mình lên môi cô ấy, tuyệt vọng tìm kiếm chút hơi thở của cô ấy. Hơi thở của cô ấy nông và yếu ớt nhưng vẫn còn.
“ Chúng ta đã đi được xa đến thế này. Tôi thậm chí không biết chúng tôi đang ở đâu. Chúng tôi bị lạc trên một bờ sông với hàng dặm rừng tối bao quanh, nhưng tôi luồn một cánh tay xuống dưới đầu gối của cô ấy và cánh tay kia cẩn thận luồn ra sau lưng cô ấy và đứng dậy. Tôi hôn cô ấy một lần nữa, môi tôi nhẹ nhàng đặt lên môi cô ấy, cố gắng lấy lại màu sắc cho chúng. Và tôi bắt đầu bước đi. Một nghìn hay hai nghìn dặm, tôi cũng sẽ mang theo cô ấy bằng mọi cách về Dalbreck nếu tôi phải làm vậy. Không ai có thể tước đoạt cô ấy ra khỏi vòng tay của tôi một lần nữa.
Chúng tôi đã đi tới thêm được ba bước chân.
“Gắng gượng nhé, Lia,” tôi thì thầm.
Gắng gượng vì anh.