← Quay lại trang sách

Chương 63

ĐÚNG NHƯ TÔI NGHI NGỜ, BUỔI SÁNG YÊN TỊNH, LẶNG BÃO LẶNG GIÓ, và tôi chắc rằng Komizar cũng đã lập thỏa thuận với một vị thần thời tiết nào đó rồi không biết chừng. Không nghi ngờ gì chuyện chính vị thần đó sẽ phải trả giá xứng đáng vào một lúc nào đó vì những thứ mà ông ta đã đánh đổi.

Tôi trằn trọc suốt đêm, và không chắc mình có ngủ được chút nào không. Tôi trượt một cửa chớp sang bên, một cơn gió mạnh tạt vào mặt tôi.

Tôi đã trằn trọc cả đêm và không chắc mình đã ngủ được chút nào hay không. Tôi trượt một trong các cửa chớp sang một bên, và một luồng khí lạnh thổi vào tôi. Ánh sáng chói lòa tràn qua khoảng trống nhỏ. Khi mắt tôi đã dần quen trở lại, tôi sững sờ trước những gì tôi nhìn thấy. Từng mái nhà, lan can và từng tấc mặt đất trên quảng trường phía dưới đều phủ một lớp tuyết dày trắng xóa. Khung cảnh vừa đẹp vừa đáng sợ. Băng qua lớp tuyết dày kia sẽ khiến cho chúng tôi đi chậm lại thêm bao nhiêu nữa đây?

Có tiếng gõ cửa phòng tôi, và khi tôi mở cửa, tôi thấy một khay bánh mì và pho mát đặt trên sàn, tôi cũng nghe tiếng bước chân hối hả của ai đó vừa giao khay đồ ăn, rõ ràng, sợ hãi ở khắp nơi, gần quanh Komizar. Tôi ăn từng miếng một, biết rằng, đây có thể là bữa ăn cuối cùng trong khoảng một thời gian nữa, rồi tôi bắt đầu mặc trang phục, quần và áo sơ mi như Rafe đã chỉ dẫn. Ngoài chuyện để dễ dàng cưỡi ngựa hơn một chiếc váy dài thì mặc quần có lẽ ấm hơn nhiều. Chiếc áo của tôi vẫn bung biêng ở chỗ Komizar từng kéo toạc ra. Tôi vuốt phẳng mặt vải cho nó phủ ép sát vào vai và dùng đai đeo gươm của anh Walther để cố định nó vào đúng vị trí.

Tôi nghe tiếng xao động sớm mai của thành phố ở phía bên ngoài. Hãy hát bài kinh tưởng nhớ của em ở sân thượng Blackstone... ngay sau hồi chuông thứ nhất. Sân thượng đó ở gần khu phòng này, ngay trong tầm nhìn từ những chiếc cửa sổ bé như cái nắm tay trong phòng tôi ở. Tôi căn theo mặt trời, tính rằng hồi chuông đầu tiên sẽ rung lên trong khoảng chưa đầy một giờ tới. Ngay lúc này, Hội đồng có lẽ đã bàn bạc ổn thỏa về những chuyện mà tôi cho là không được suôn sẻ lắm, dựa theo nét mặt của một vài vị thống đốc tối qua. Phải chăng họ đang ngần ngại đổ thêm nhiều lương thực vào các hầm trữ của Komizar trong khi dân chúng của họ phải ôm cái bụng réo ùng ục vì đói? Những vấn đề gây bất mãn có thể đưa đến nhiều cuộc thách thức và kết liễu nhiều sinh mạng hơn. Có vẻ như lời hứa hẹn mà những ảo cảnh của tôi mang lại sẽ là một phương thức xoa dịu những ngọn lửa bất mãn đó. Siarrah - Thánh nữ, được thánh thần gửi tới, có thể nhìn thấy một chiến thắng trong tầm tay. Chuyện đó sẽ lấp đầy những cái bụng của những người dân đó tại những tỉnh lỵ xa xôi, hẻo lánh trong một thời gian nữa.

Tôi mặc chiếc áo lót lông của tộc Meurasi, được chắp nối bằng sự hy sinh, và bụng tôi quặn thắt. Không phải tất cả bọn họ đều là kẻ thù của tôi. Từ man rợ đã không còn là từ cửa miệng của tôi nữa rồi, chỉ khi mô tả một vài kẻ tàn bạo dã man thôi và có vẻ như ít nhất một tên quận trưởng Morrighan cũng thuộc trong số đó.

Tôi bắt đầu lôi con dao giấu dưới tấm nệm giường ra thì nghe tiếng lạch cạch nơi cửa phòng. Tôi thả đệm giường xuống và quay người lại.

Đó là Komizar. Tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta, cố gắng nhanh chóng thể hiện một vẻ mặt lãnh đạm. “Ngài không họp Hội đồng sáng nay hay sao?”

Hắn ta dò xét tôi, từ từ một lát mới hỏi lại tôi. “Tạo sao cô lại mặc quần áo cưỡi ngựa.”

“Chúng ấm áp hơn, Ngài Komizar ạ. Dưới mưa tuyết trên sân thượng, tôi nghĩ chúng là một chọn lựa khả dĩ hơn cho buổi nói lời tưởng nhớ Thánh sớm mai của mình.”

“Sẽ không có buổi nào nữa trừ khi ta có mặt cùng với cô.” Hắn nghiêng nghiêng đầu sang một bên, chế nhạo tôi như thể tôi là một kẻ ương ngạnh, phổi bò. “Ta nghĩ ta cần ở đó để giúp cô nhớ chính xác những gì cô nên nói.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.” Tôi nói một cách cứng rắn.

Chúng tôi đứng đó, cả hai chúng tôi đều loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi theo nhịp Jezelia.

“Cô sẽ không nói chuyện với đám đông nếu không có ta bên cạnh,” hắn ta lặp lại.

Tôi thấy nó trong mắt hắn, tôi nghe thấy nó trong giọng hắn. Chỉ toàn là quyền lực, và hắn không thể nhượng bộ dù chỉ một nắm đấm nhỏ nhất dù là ngoài chủ ý cho tôi. Các nhóm thị tộc biệt lập khắp thành tụ tập ở quảng trường ngày càng đông đảo và họ gọi tên tôi, không phải tên hắn ta, một điều mà hắn không lường trước được, mặc dù hắn đã dàn xếp tất cả nhưng lại không tính được chuyện đó. So với số lượng dân cư khổng lồ trong thành và đội quân đáng kinh ngạc của hắn, lượng người này chỉ là thiểu số nhưng hắn vẫn muốn kiểm soát tới tận người cuối cùng trong bọn họ và đảm bảo họ nên đặt lòng trung thành vào đâu.

“Họ gọi tôi, Komizar,” tôi nhẹ nhàng nói, hy vọng có thể làm dịu đi sắc mặt của hắn ta.

“Họ có thể đợi. Tốt hơn hết là hãy tăng cường lòng nhiệt thành của họ trước đám cưới. Ta có một nhiệm vụ quan trọng hơn dành cho cô.”

“Nhiệm vụ nào mà lại quan trọng hơn tăng cường lòng nhiệt thành của họ để thu được nhiều cống hiến hơn cho lâu dài về sau đây?”

Hắn ta nhìn tôi đầy nghi hoặc. “Củng cố tinh thần cho các thống đốc, những người sắp trở về tỉnh lỵ quê hương của họ trong khoảng một tuần.”

“Có chuyện với các thống đốc sao?” Tôi hỏi.

Hắn ta chộp lấy chiếc váy đỏ mà tôi sẽ mặc trong lễ cưới trên chiếc rương và ném xuống giường. “Mặc nó đi. Ta sẽ quay lại để đưa cô đến phiên họp Hội đồng vào cuối ngày hôm nay. Theo tín hiệu của ta, cô sẽ cho các thống đốc biết viễn cảnh của chính họ, ở đó cô sẽ tự tin rung mi mắt và tuôn ra những lời chiến thắng. Những lời nói thích hợp vào lúc này.”

“Nhưng chiếc váy này để dành cho đám cưới của chúng ta vào tối nay.”

“Mặc vào đi,” hắn ta ra lệnh. “Sẽ thật lãng phí nếu để dành một chiếc váy để dùng trong có vài giờ lúc chạng vạng.”

Tôi hy vọng có thể nhanh chóng dập tắt cơn kích động ngày càng tăng của hắn cốt để hắn ta sẽ bỏ đi. “Tuân lệnh, ngài Komizar. Dù sao thì cũng là ngày cưới của chúng ta, và tôi cũng muốn làm hài lòng ngài. Tôi sẽ mặc nó khi nào ngài quay lại.” Tôi vớ lấy chiếc váy, đặt trên giường và đợi hắn ta rời đi.

“Nào, giờ thì, cưng của tôi. Ta sẽ lấy bộ đồ cưỡi ngựa của cô theo cùng. Cô sẽ không cần đến chúng và ta biết nỗi bồn chồn trước đám cưới có thể khiến các cô dâu bốc đồng thế nào, đặc biệt là cô.”

Hắn ta đứng đó chờ đợi. “Nhanh lên. Ta không có thời gian cho sự khiêm tốn giả tạo của cô đâu.”

Tôi cũng vậy. Tôi cần hắn ta quay về Cánh Hội đồng càng nhanh càng tốt. Tôi nhanh chóng cởi áo vest, thắt lưng và giày cao cổ, rồi quay người lại để cởi bỏ những đồ còn lại. Tôi có thể cảm thấy mắt hắn ta đang nhìn xoáy vào lưng tôi và tôi nhanh chóng chui vào trong chiếc váy của mình. Trước khi tôi có thể quay người lại, hai bàn tay hắn đã lướt trên eo và hông tôi tới tận hình kavah trên vai tôi. Tôi chộp lấy áo quần trên giường và dúi chúng vào bụng hắn ta.

Hắn ta cười phá lên. “Bây giờ mới là công chúa mà ta biết và yêu chứ.”

“Ngài chưa bao giờ yêu bất cứ thứ gì trong đời mình,” tôi nói.

Vẻ mặt hắn ta dịu xuống trong chốc lát. “Cô thật sai lầm quá.” Hắn quay lưng bỏ đi nhưng ngay trước khi hắn đóng cửa phòng lại phía sau, hắn nói thêm, “Ta sẽ quay lại trong một vài giờ tới.” Môi hắn nhếch lên đầy vẻ chán ghét và hắn khoát tay trong không trung. “Làm gì với mái tóc của cô đi.”

Hắn đóng cửa lại, còn tôi vò đầu cho tóc rối thành mớ tả tơi vì thất vọng. Và rồi tôi nghe tiếng thịch rền vang.

Tôi chạy ra cửa và thử cái chốt cửa. Nó không nhúc nhích. Tôi nắm tay đấm vào cửa. “Ngài không thể nhốt tôi ở bên trong! Đó đâu phải là thỏa thuận của chúng ta!” Tôi áp tai vào cửa, nhưng câu trả lời duy nhất mà tôi có là âm thanh yếu ớt của tiếng bước chân xa dần.

Thỏa thuận. Tôi suýt bật cười với từ đó. Không giống như Kaden, tôi biết Komizar chẳng tán dương một thứ gì trừ khi nó phục vụ lợi ích cho hắn ta. Tôi tìm quanh phòng xem có thứ gì nạy được ổ khóa hay không. Tôi lấy một mẩu xương trên cái dây đeo, dùng dao đẽo nó thành một mảnh nhỏ và mỏng, và chọc vào lỗ khóa nhỏ nhưng chẳng ích gì. Từng mảnh kim loại trong cái thành phố ẩm ướt này đều bị rít bởi gỉ sét. Tôi thử một mảnh xương khác và rồi một mảnh khác nữa và nghe thấy tiếng gọi theo nhịp bên ngoài ngày càng lớn hơn. Jezelia. Khi nào thì hồi chuông đầu tiên sẽ reo lên? Tôi chạy đến cửa sổ, nhưng chúng quá nhỏ và quá cao khiến tôi không thể gọi được bất cứ ai. Và rồi tôi nghe thấy một tiếng gõ nhẹ.

“Miz Lia?”

Tôi chạy ra cửa và bổ nhào vào nó. “Aster!” Tôi gọi, như vừa trút được gánh nặng trong lòng.

“Họ đang gọi chị,” cô bé nói.

“Chị nghe thấy mà. Em có thể mở khóa cho chị không?”

Tôi nghe tiếng con bé lạch cạch tra chìa khóa vào trong ổ. “Không chìa nào mở được hết.”

Tôi quay cuồng đầu óc, cố nghĩ xem cách nào sẽ nhanh nhất. Tìm ở chỗ Calantha xem? Cô ta có một chìa khóa tổng, mở được mọi cánh cửa trong Tòa Sanctum. Nhưng hôm nay, có thể cô ta đang ở bên cạnh ai đó? Tôi chớp cơ hội và bảo Aster tìm cô ta. Cô bé rời đi, còn tôi ngồi trên sàn, dựa lưng vào cửa. Thời gian lê thê theo một nhịp bức bối của tiếng gọi Jezelia và rồi tôi nghe thấy hồi chuông đầu tiên. Tim tôi chùng xuống nhưng rồi tiếng vồn vã của những bước chân dồn dập khắp hành lang, và tôi nghe tiếng thở hổn hển của Aster ngay cửa.

“Em tìm khắp nơi rồi, Miz. Em không thể tìm thấy cô ấy. Không ai biết cô ấy ở đâu.”

Tôi cố gắng trấn tĩnh cơn hoảng loạn đang dâng lên trong mình. Thời gian đang trôi đi. Tôi sẽ vẫn đợi. Anh ấy vẫn ở đó chứ?

Phòng của Komizar. Ở đó. “Kiếm trong phòng của Komizar ấy!” Tôi đã hét lên. Nó ở ngay bên kia hành lang. “Hắn ta đã đến Cánh Hội đồng rồi. Nhanh lên Aster!” Tôi nắm lấy chiếc đai đeo gươm trên giường, và cài con dao vào bên trong áo váy bó chẽn. Tiếp đó, tôi thêm sợi dây đeo xương và cuối cùng mặc áo choàng của tôi vào để che giấu con dao. Nếu tôi thực sự ra được khỏi căn phòng này, tôi phải trông có vẻ như bình thường vậy thì lính gác mới không để ý đến tôi. Nhiều phút trôi qua. Tôi ngồi trên giường. Đi đi đừng đợi em nhé, Rafe, anh hứa rồi đấy.

Em hiểu rồi!” Aster gọi qua cửa. Tôi nghe thấy tiếng then cửa trượt ra nặng nề và cánh cửa mở ra. Khuôn mặt con bé rạng rỡ với thành tích của mình, và tôi hôn lên trán con bé, “Em là thiên thần cứu rỗi, Aster ạ!”

Con bé đưa tay chà những món tóc đã bị cắt cụt của mình. “Nhanh lên, Miz!”

Cô xoa những lọn tóc đã được cắt bớt của mình. “Nhanh lên, Miz!” Em ấy nói. “Họ vẫn đang gọi.”

“Ở lại đây nhé,” tôi nói với em ấy. “Có thể không an toàn đâu.”

“Không có gì an toàn quanh đây. Em sẽ phải thấy chị lên được tới đó!”

Tôi không thể tranh cãi với lý luận của cô bé. Đó là sự thật. Sanctum là bất cứ nơi nào nhưng tuyệt đối không phải là một nơi an toàn. Thứ duy nhất mà nó neo giữ là mối đe dọa liên tục. Chúng tôi chạy xuống hành lang, bậc thềm, và những lối đi ít người qua lại, leo lên bậc và lại xuống bậc một lần nữa. Khoảng đường ngắn ngủi bỗng kéo dài ra hàng dặm. Đó không phải là một sân thượng dễ dàng leo lên được. Tôi đã cầu nguyện, tôi đã không đến quá muộn, nhưng đồng thời, tôi cũng hy vọng Rafe đã đi mà không chờ tôi và đã an toàn để vượt sông. Thật may, chúng tôi không gặp một ai và cuối cùng cũng tới được cánh cổng dẫn lên sân thượng.

“Em sẽ đợi ở đây và huýt sáo nếu có ai đến.”

“Aster, em không thể...”

“Em có thể huýt sáo lớn,” con bé nói, cằm hếch lên.

Tôi ôm lấy con bé. “Chị sẽ biết ngay nếu có ai đó đang tiến tới: Giờ thì, đi đi. Về lại Jehendra với bapa (bố) của em và yên vị tại đó nhé.” Con bé miễn cưỡng quay đi, còn tôi vội vã đi qua cánh cổng dài để lên sân thượng, Một lớp tuyết phủ dày toàn sân, tôi bước tới bức tường phía bắc, biết rõ mình đã đến muộn rồi. Sẽ không có câu chuyện nào sáng nay, chỉ có bài hát tưởng nhớ Thánh ngắn ngủi nhất cốt để lính gác không nghi ngờ điều gì, và rồi tôi sẽ lên đường nhưng khi tôi lên tới được bức tường, một sự yên ắng kỳ lạ bao trùm toàn bộ đám đông. Nó truyền sang tôi, như thể các bàn tay đang vươn tới tóm lấy bàn tay tôi. Chút nữa đi, Jezelia. Chút nữa để kể một câu chuyện. Chỉ có mình tôi sở hữu phiên bản Bài hát của Venda sót lại cuối cùng. Đó không phải là câu chuyện của tôi nên tôi không thể giữ lại cho riêng mình. Cho dù là lời lảm nhảm hay không, tôi cũng phải trả lại cho họ trước khi tôi đi.

“Hãy lại gần đây, hỡi những người anh em, chị em của Venda,” Tôi gọi to về phía bọn họ. “Hãy nghe những lời từ người mẹ vùng đất của các anh chị em. Hãy nghe Bài hát của Venda.”

✽ ✽ ✽

VÀ THẾ LÀ TÔI KỂ CHO HỌ NGHE VỀ NÓ. TỪNG CÂU MỘT, HẾT CÂU THƠ NÀY TỚI CÂU THƠ KHÁC, KHÔNG GIẤU HAY GIỮ LẠI MỘT ĐIỀU GÌ. Tôi nói về con rồng hút máu trẻ em, uống cạn nước mắt những người mẹ, cái lưỡi xảo trá của nó và sự kìm kẹp chết người của nó. Tôi kể cho họ nghe về những đồng loại đói khát khác, những con người không bao giờ được ăn no được uống đủ.

Tôi thấy những cái gật đầu thấu cảm, và những tên lính gác hoang mang nhìn những tên khác, cố gắng hiểu điều đó. Tôi ghi nhớ những lời của bà Dihara, Thế giới này, nó đang hút con vào... chia sẻ con. Nhưng có vài người cởi mở và sẻ chia hơn những người khác. Đối với bọn lính gác và nhiều người đứng bên dưới, lời của tôi chẳng khác gì lời lảm nhảm, cũng như lời của Venda cách đây rất rất lâu về trước.

Trong khi tôi nói, một cơn gió vờn quanh. Tôi có thể cảm thấy nó bên trong mình, lan tỏa, vươn tới, rồi lại tiếp tục bay đi, lướt qua đám đông, qua quảng trường và xuống các con phố, qua các thung lũng bên kia và băng qua những ngọn đồi.

Con rồng sẽ âm mưu

Mang nhiều khuôn mặt khác

Lừa dối những kẻ yếu, tập hợp những kẻ ác,

Sức mạnh lớn như thần, không thể ngăn cản nổi,

Hiềm thù trong phán xét

Bất biến trong cai trị

Kẻ đánh cắp giấc mơ

Kẻ diệt trừ hy vọng

Tới khi có một người mạnh hơn xuất hiện

Người đã từng yếu đuối

Người đã từng bị săn đuổi

Người mang dấu móng vuốt và dây nho

Người được đặt tên trong bí mật

Người được gọi là Jezelia.

Có tiếng lầm rầm lan ra giữa đám đông, và rồi Venda ở đó, đang đứng ngay bên cạnh tôi. Bà ấy với tay ra, nắm lấy tay tôi. “Đoạn cuối của bài hát,” bà ấy thì thầm, và rồi bà ấy đọc thêm nhưng câu thơ khác.

Tự cô ấy phản lại,

Tự cô ấy đánh bại và khinh miệt,

Tự cô ấy phơi bày kẻ xấu xa,

Chính là con rồng mang nhiều khuôn mặt

Không biết đến giới hạn đó.

Cho dù chờ đợi có thể rất lâu

Lời hứa vẫn vẹn nguyên sừng sững

Về một người tên là Jezelia,

Sẵn sàng hy sinh cả tính mạng,

Với hy vọng cứu rỗi mọi con người.

Và rồi bà ấy biến mất.

Tôi không chắc liệu mình có phải là người duy nhất đã nghe thấy bà ấy nói hay thậm chí là người duy nhất nhìn thấy bà ấy hay không, nhưng tôi trân trân đứng đó, cố gắng nắm bắt được tầm cỡ của những gì bà ấy đã nói. Ngay lập tức, tôi biết đó là những câu thơ được trích từ trang cuối cùng của cuốn sách. Tôi tựa vào tường, trấn tĩnh lại trước những tiết lộ này. Hy sinh. Tiếng xì xào từ đám đông mỗi lúc một lớn hơn, và rồi, những chuyển động thu hút ánh mắt, tôi quay ngoắt sang khựng lại nhìn bức tường cao bên kia. Các Chievdar, các thống đốc, và các Rahtan đang dõi theo tôi. Tôi hít vào một hơi hoảng hốt. Cuộc họp của họ đã kết thúc sớm.

“Miz?”

Tôi quay lưng lại. Aster đứng giữa sân thượng. Komizar đứng sau lưng cô bé với một con dao kề vào ngực nó.

“Em xin lỗi, Miz. Em chỉ không thể đi về giống như chị đã bảo em thôi. Em...” Hắn nhấn đầu mũi dao vào người cô bé, và cô bé tái nhợt đi bởi đau đớn.

“Lạy thánh thần, đừng!” Tôi gào lên, nhìn thẳng vào mắt Komizar. Tôi khẩn nài hắn ta, nhẹ nhàng, tuyệt vọng, chậm rãi bước lại gần hơn, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn về mình trở lại. Tôi kiên quyết bám giữ sự chú ý của hắn ta bằng đôi mắt và nụ cười của mình, cố gắng bằng cách nào đó xua tan cơn điên khùng này. “Làm ơn, để con bé đi đi, Ngài Komizar. Ngài và ta có thể nói chuyện. Chúng ta có thể...”

“Ta đã nói với cô rồi, nếu không có ta, sẽ không có buổi nói chuyện nào hết.”

“Vậy thì trừng phạt tôi đi. Con bé không liên quan gì tới chuyện này.”

“Cô ư, con chim bé nhỏ của ta? Vào thời điểm này, cô quá giá trị. Nó, đổi lại...” Hắn ta lắc đầu, và thậm chí, trước khi tôi có thể suy đoán ra hắn định làm gì, hắn đã lao con dao vào ngực cô bé.

Tôi hét lên và chạy về phía cô bé, bắt lấy cô bé khi nó trượt khỏi cánh tay hắn. “Aster!” Tôi ngã xuống nền sân cùng với cô bé, nâng niu cô bé trên đùi mình. “Aster!” Tôi áp tay vào chỗ vết thương trên ngực cô bé, cố gắng chặn dòng máu đang phun ra.

“Nói với bapa của em, em đã gắng sức, Miz. Nói với ông ấy, em không phải là kẻ phản bội. Nói với ông ấy, chúng ta...”

Những lời nói cuối cùng của cô bé mãi đọng lại trên môi, đôi mắt pha lê sáng ngời nhưng hơi thở ngưng bặt. Tôi kéo cô bé áp vào ngực, âu yếm đu đưa, ôm lấy cô bé như thể tôi có thể bất chấp cái chết. “Aster, ở lại với chị. Ở lại!” Nhưng cô bé đã đi rồi.

Tôi nghe thấy một tiếng cười lặng lẽ và nhìn lên. Komizar lau con dao dính máu vào ống quần hắn và nhét nó lại vào trong vỏ. Hắn đứng sừng sững nhìn xuống tôi, đôi ủng của hắn bám đầy tuyết. “Nó lĩnh những gì nó đáng nhận. Chúng ta không có chỗ cho những kẻ phản bội trong Tòa Sanctum.”

Tê tái choán ngợp ào lên trong tôi. Tôi nhìn hắn ta, “Nó chỉ là một đứa trẻ con,” tôi thì thầm.

Hắn lắc đầu, khành khạch cười nhạt. “Ta phải nói với cô bao nhiêu lần nữa, Công chúa, rằng chúng tôi không có những thứ xa xỉ như thế. Venda không có trẻ em.”

Tôi nhẹ nhàng đặt Aster trên đùi tôi xuống nền tuyết và đứng dậy. Tôi bước tới gần hắn ta hơn, hắn ta nhìn thẳng vảo mắt tôi với tất cả vẻ ngạo mạn của một kẻ chiến thắng. “Cuối cùng, chúng ta đã hiểu nhau chưa?” Hắn hỏi.

“Vâng,” tôi nói. “Tôi nghĩ chúng ta đã hiểu.” Và trong thời khắc chuyển sang một giây mới, vẻ tự mãn đó đã biến mất. Đôi mắt hắn trợn trừng lên sửng sốt.

“Và bây giờ,” tôi nói, “Venda cũng không có Komizar nữa.”

Một hành động nhanh lẹ. Một nhát thật dễ dàng.

Tôi rút đoản kiếm ở bên hông hắn ta và lao nó vào một lần nữa, xoáy thêm cho chắc chắn, cảm nhận được lưỡi dao cắt qua thịt hắn, và lại rút ra lao đoản kiếm vào, liên tiếp hết lần này đến lần khác, hắn loạng choạng về sau vài bước, cuối cùng cũng hiểu ra tôi đã làm gì. Hắn ngã dúi vào bức tường, gần cổng, nhìn chằm chằm vào vết đỏ đang loang ra trên áo mình. Bây giờ hắn là người phải hoang mang. Hắn rút con dao của mình ra khỏi vỏ nhưng hắn quá yếu ớt để bước tới, và nó rớt khỏi tay hắn ta. Thanh gươm của hắn vẫn vô dụng bên mạng sườn. Hắn nhìn lại tôi, ngờ vực và trượt ra nền sân, mặt rúm ró vì đau đớn.

Tôi bước lại gần hơn, đứng cao hơn, nhìn xuống, đá bay con dao của hắn. “Ngài sai rồi, Komizar. Giết một con người dễ hơn giết một con ngựa đấy.”

“Ta chưa chết,” hắn nói giữa các hơi thở nặng nhọc.

“Ngươi sẽ chết ngay thôi. Ta biết rõ về các cơ quan trọng yếu của cơ thể và mặc dù ta chắc ngươi không có trái tim đâu nhưng ruột ngươi hẳn đã đứt thành từng khúc rồi.”

Tôi nghe thấy tiếng hét và quay lưng lại. Mặc dù những người bên dưới không thể nhìn thấy những gì tôi đã làm, nhưng những người trên bức tường cao ở phía xa của quảng trường đã nhìn thấy. Họ đã chạy, cố gắng tìm con đường nhanh nhất tới sân thượng, duy Kaden và Griz thì đã phi qua cánh cổng trước tất cả rồi. Griz đẩy cả hai nửa cánh cửa cổng nặng nề đóng lại phía sau anh ta và chốt then cửa qua các tay kéo bằng sắt.

Kaden nhìn máu trên tay và váy của tôi, và con dao mà tay tôi đang nắm. “Lạy thánh thần, Lia, cô đã làm gì vậy?” Và rồi anh ta phát hiện ra cơ thể vô hồn của Aster đang nằm trong tuyết.

“Giết cô ta,” Komizar hét lên bằng một nguồn năng lượng mới. “Cô ta sẽ không thể là Komizar tiếp theo! Giết cô ta ngay!” Hắn ta ra lệnh, hơi thở đang nghẹn lại.

Kaden bước đến bên hắn ta và quỳ một gối xuống, xem xét vết thương của hắn ta. Anh ta với tay qua và rút thanh gươm của Komizar ra khỏi bao, đối mặt với tôi.

Bàn tay Griz thận trọng với vào một trong hai thanh kiếm đeo bên mình.

Kaden đưa vũ khí cho tôi. “Cô có thể cần cái này đấy. Bằng cách nào đó, chúng tôi sẽ phải đưa cô ra khỏi đây.”

“Cậu đang làm gì vậy?” Komizar hét lên. Hắn ta khuỵu ngã sâu hơn xuống đất. “Cậu nợ tôi mọi thứ. Chúng ta là Rahtan. Chúng ta là anh em!”

Vẻ mặt của Kaden cũng đau khổ như của Komizar. “Không còn nữa,” anh ta trả lời.

Ngay cả khi nằm chờ chết, Komizar vẫn tiếp tục ra lệnh, nhưng Kaden quay lưng lại hướng về phía tôi, phớt lờ hắn ta - và rồi chúng tôi nghe thấy tiếng dậm chân của những đôi giày nặng nề trên các bậc thang. Rafe xuất hiện ở đầu cầu thang nơi tôi đã định chạy trốn. Jeb và một người đàn ông nữa đứng sau lưng anh ấy.

Họ đi về phía chúng tôi, ghi nhận cảnh tượng, và Rafe từ từ rút gươm ra. Người của anh ấy cũng làm như vậy. Kaden nhìn từ Rafe sang tôi. Đôi mắt anh ấy bộc lộ tất cả sự vỡ lẽ. Anh ta hiểu hết.

“Tôi sắp đi, Kaden,” tôi nói, hy vọng sẽ tránh được một cuộc đụng độ. “Đừng cố ngăn cản tôi.”

Vẻ mặt anh ta đanh lại. “Với anh ta?”

Tôi nuốt khan. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong từng cái co giật trên quai hàm của anh ta. Anh ta đã đoán ra rồi, nhưng dù sao thì tôi cũng đã nói rồi. “Đúng. Với Hoàng tử Jaxon của Dalbreck.” Bây giờ thì không còn cơ hội quay lại nữa rồi.

“Cô đã luôn ấp ủ ý định như vậy?”

Tôi gật đầu.

Ánh mắt anh ta chùng lại. Anh ta không thể che giấu nỗi đau vì bị tôi phản bội. “Tránh xa cô ấy ra,” Rafe cảnh cáo, tiếp tục thận trọng tiến lên.

Đột nhiên Griz nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào bức tường nơi đám đông vẫn chờ đợi. Anh ta giơ tay tôi lên trời trước mặt họ. “Komizar của các người! Nữ hoàng của các người! Jezelia!”

Đám đông gầm rú.

Tôi kinh hoàng nhìn Griz.

Khuôn mặt của Kaden cũng bàng hoàng không kém. “Anh có điên không?” Anh ta hét vào mặt Griz. “Cô ấy sẽ không thể nào sống sót được! Anh có biết Hội đồng sẽ làm gì với cô ấy không?”

Griz nhìn ra đám đông đang cổ vũ. “Số người này lớn hơn cả Hội đồng,” anh ta trả lời.

“Cô ấy cũng sẽ chết theo cách thức tương tự!” Kaden nói.

Rafe dứt tôi ra khỏi tay nắm của Griz và sau đó, tất cả như vỡ tung ra. Cánh cổng bật mở, thanh sắt trượt ra lỏng lẻo, các Rahtan ập vào, các thống đốc theo gót họ. Những đòn đánh đầu tiên bay ra từ Malich dồn hết toàn lực vào Kaden, hung bạo và đói khát. Kaden hất chệch hướng đòn tấn công đầu tiên và rồi đòn tiếp theo, tiếng va dữ dội của kim khí với nhau rền vang trong không khí. Theron và Jorik tấn công Griz, đòn tấn công của bọn họ dồn dập và mạnh bạo nhưng Griz vốn là một gã khổng lồ, thạo song kiếm, nên anh ta chấp cả hai, hết đòn này đến đòn khác, đánh lui bọn họ.

Rafe đốn ngã một tên lính sau khi hạ một tên khác, chiến đấu vai kề vai với Kaden chống lại cuộc công kích dữ dội đó.

Thống đốc Obraun tiến tới chỗ tôi, và tôi nâng thanh gươm của mình lên để đánh trả thì ông ta đột ngột quay lại và giáng một đòn trí mạng vào Darius. Vị thống đốc này đang chiến đấu cho phe nào vậy? Tên cận vệ câm điếc của ông ta chiến đấu ngay bên cạnh ông ta, nhưng bây giờ anh ta đang hét lên to và rõ ràng, cảnh báo Jeb về ai đó thúc đến ở bên mạng sườn. Thống đốc Faiwell chiến đấu bên cạnh Jeb, cũng như hai trong số các cận vệ chỉ định bảo vệ tôi. Mọi chuyện đều khó hiểu. Ai chiến đấu chống lại ai? Cuộc hỗn chiến đinh tai nhức óc với những tiếng kêu la và tiếng va loảng xoảng của dao gươm. Ở một bên cánh, Rafe hạ gục cả Gurtan và Stavik, rồi tiếp tục đấu lại nhiều người hơn. Anh ấy thật đáng sợ với sức mạnh của mình, một nguồn sức mạnh tôi chưa từng nhận ra.

Tiếng gầm gừ của trận chiến và tiếng lạo xạo của những mẫu xương nghe ghê người tràn ngập không gian. Họ bao bọc lấy tôi ở sau lưng. Tôi rõ ràng là mục tiêu của cuộc công kích này. Thanh gươm của tôi thật vô dụng. Tôi cố gắng xông lên để hỗ trợ nhưng Griz đẩy tôi lùi ra phía sau.

Vẻ mặt của Malich thực sự hoang dại khi hắn tấn công Kaden, không chỉ vì mỗi nhiệm vụ chung. Một tiếng hét thọc xé vào không khí khi Griz cuối cùng cũng đâm gươm vào giữa mạng sườn của Theron nhưng Jorik vung gươm và gươm của hắn ta xứa vào hông sườn của Griz. Griz ngã khuỵu một gối xuống, ôm lấy mạng sườn, Jorrik giơ cao thanh gươm của hắn định kết liễu anh ta. Nhưng ngay trước khi hắn định lao gươm vào Griz, tôi phi con dao vẫn cầm trong tay mình. Nó cắm thẳng vào đúng điểm tử ở cổ họng Jorik, và hắn ta loạng choạng bật ra sau. Hắn ta chết ngay trước khi cơ thể chạm xuống nền sân thượng. Griz cố gắng đứng dậy, vẫn cầm một thanh gươm trong tay khi tay kia của anh ta ôm lấy bên sườn bị thương. Máu lênh láng khắp nơi, tuyết hóa thành bùn lầy nhuộm đỏ. Một cuộc tắm máu.

Cuộc tấn công chùng xuống, vào lúc cuối, quân số có vẻ nghiêng về phía chúng tôi.

“Đưa cô ấy ra khỏi đây!” Kaden hét lên.

“Trước khi quân lính kéo tới đông hơn!”

Rafe hét lên với người lính giả câm điếc, bảo anh ta mở đường ra phía cầu thang và bảo tôi đi theo, rồi giáng một đòn chí tử hạ gục Thống đốc Dietrik, người đã tấn công anh ta, quyết chí không để tôi thoát.

“Lối này, cô gái!” Thống đốc Obraun nắm lấy tay tôi và đẩy tôi về phía cầu thang. Một người đàn ông khác chạy cùng với chúng tôi. Tôi nghe thấy Jeb gọi anh ta là Tavish, và người cận vệ câm điếc là Orrin. Rafe theo sau, che chắn sau lưng chúng tôi. Tôi nhìn lại và thấy Kaden, Griz, Faiwell, và hai người lính cận vệ đang giữ chân những tên còn lại trên sân thượng. Thánh thần phù hộ họ khi quân lính kéo tới đông hơn. Chắc chắn lúc này tất cả doanh trại binh lính đã được báo động.

Chúng tôi vội vã xuống cầu thang lên tầng hai và rẽ vào cổng, kế hoạch đã chệch hướng một cách khủng khiếp. Ngay khi chúng tôi đi qua cánh cửa nặng nề, nó đóng sầm lại, tôi quay lưng, và thấy Calantha đang chốt cổng.

“Calantha,” tôi kinh ngạc nói.

“Nhanh lên!” Cô ta hét lên.

“Giờ, cô không thể ở lại. Đi với chúng tôi.”

“Tôi sẽ ổn thôi,” cô ta trả lời. “Không ai biết tôi ở đây. Đi đi!”

“Nhưng...”

“Đây là nhà của tôi,” cô ta nói một cách quả quyết.

Không có thời gian để tranh cãi với cô ta, nhưng tôi thấy được sự kiên quyết mà trước đây tôi chưa từng thấy trên khuôn mặt cô ta. Chúng tôi trao nhau một cái gật đầu thấu cảm cuối cùng, và tôi chạy đi.

Bây giờ, Rafe dẫn dường, tôi chỉ đi theo anh ấy. Nó là một hành lang tối, dài, và bước chân của chúng tôi vang vọng như sấm rền khắp nơi, nhưng rồi, âm thanh rộn lên gấp đôi và chúng tôi biết lính gác đang đuổi theo hướng chúng tôi từ phía đối diện.

“Xuống lối này!” tôi gào lên, quay về hướng một lối đi mà tôi từng qua lại với Aster. “Nó sẽ đưa chúng ta tới hầm mộ.” Tôi dẫn họ đi tới lối đi ngoằn ngoèo, tiếp đó đi xuống những cầu thang dài nhiều bậc. Khi chúng tôi tới đáy, tôi nghe tiếng chân lạ rõ mồn một. Tôi đặt tay lên môi mình và mấp máy, ai đó đang đi tới. Jeb đẩy ra, vượt lên trên tôi. Tôi cố gắng ngăn anh ấy lại nhưng Rafe gật đầu, ra hiệu cứ để anh ấy đi.

Anh ấy bước ra khỏi đầu cầu thang, đứng vào chỗ có ánh sáng, và tôi thấy anh ấy lại biến trở lại thành người gom và giao bánh phân khô. Anh ấy mỉm cười và một tên lính bước vào tầm nhìn, hỏi anh ấy xem liệu anh ấy có thấy ai chạy qua không. Khi Jeb chỉ vào một hướng, tên lính quay theo và chỉ với một cử động chớp nhoáng, Jeb đã bẻ gãy cổ hắn.

“Đường thông rồi,” anh ấy gọi chúng tôi. “Hắn chỉ có một mình.”

Chúng tôi chạy xuyên qua hầm mộ hẹp và xuôi xuống theo những con đường mòn dẫn tới những hang động. Chúng tôi ở quá sâu trong lòng đất, tôi biết rằng các học giả không thể nào biết rằng đã có một cuộc chiến nổ ra trên đầu họ. Vài người thấy chúng tôi chạy ngang qua sửng sốt không thốt nên lời, băn khoăn không biết đã có chuyện gì diễn ra. Họ chỉ khơi mào các cuộc chiến, họ không chiến đấu. Tôi quay sang lối đi rải sọ người. “Lối này đưa chúng ta tới con sông,” tôi nói. Khi chúng tôi nghe tiếng thác đổ ầm ào, cái người gọi là Tavish bước lên trước, dẫn đường cho chúng tôi tới chỗ cái mảng. Khoảng một trăm thước nữa xuôi xuống phía dưới thôi là chúng tôi đã bước ra khỏi đường hầm, lẫn vào trong màn sương mù của dòng sông. Nền hang trơn trượt và băng giá.

“Lối này!” Tavish gọi to át cả tiếng ầm ĩ nhưng liền sau đó, bốn người lính chồi ra từ một đường hầm khác, cũng đổ ra sông và một trận chiến mới nổ ra. Rafe, Jeb, Obraun và Tavish chạy về phía trước để chặn cuộc tấn công. Orrin và tôi đảm nhận thêm nhiều lính canh chạy về phía chúng tôi từ chính đường hầm mà chúng tôi vừa ra khỏi. Tôi bước sang một bên, khuất tầm nhìn, và khi kẻ đầu tiên chạy qua, tôi vung gươm lên chém hắn. Orrin hạ tên tiếp theo, và cả hai chúng tôi đều hạ tên thứ ba. Tôi chém vào sườn hắn, và khi hắn ta loạng choạng chúi về phía trước, Orrin đã đâm thúc từ phía sau hắn.

Rafe hét lên để bảo chúng tôi cứ đi tới chiếc mảng, rằng họ sẽ đuổi kịp, và Orrin kéo tôi dọc bờ sông, đi xuống một con đường đá, cùng với Tavish theo sát ở phía sau. Chúng tôi tới chỗ một mỏm đá nhô ra, và nỗi hoảng sợ bủa vây tôi. Tôi không thấy chiếc mảng nào, nhưng Tavish đã nhảy xuống. Tôi tường anh ấy đã lao thẳng xuống sông, nhưng sau đó tôi thấy anh ấy trên chiếc mảng gần như bị che khuất bởi sương mù và đá.

“Nhảy đi!” anh ấy yêu cầu.

“Không, nếu không có Rafe!” Tôi nói.

“Cậu ấy sẽ tới đây! Nhảy đi!” Chiếc mảng tròng trành giữa những đám dây neo nó vào bờ. Orrin huých cho tôi một cú, và cả hai chúng tôi đều nhảy xuống.

“Cúi người thấp xuống!” Tavish nói, và bảo tôi hãy nắm lấy một sợi dây thừng thắt nhiều nút để bám trụ cho vững.

Chiếc mảng dốc xuống, và tròng trành ngay cả trên mặt nước yên lặng nhất sát bờ. Tôi cúi thấp xuống như Tavish yêu cầu, nắm lấy sợi thừng để tự trụ vững. Ngay cả trong làn sương mù, tôi vẫn có thể nhìn thấy ở những vách đá cao bên trên chúng tôi, cảnh vệ và binh lính đang băng qua những lối đi nhỏ để xuống dưới. Bọn chúng đông lên gấp bội như những con côn trùng bộn chộn chuẩn bị bơi về phía chúng tôi. Nhìn đâu chúng tôi cũng thấy, càng lúc càng đông tiến tới. Bọn lính cũng đã phát hiện ra chúng tôi, tên bắt đầu bay tới, nhưng chúng rơi ngay xuống gần bờ. Jeb và Obraun đến và nhảy xuống cùng chúng tôi. “Rafe đang tới!” Jeb nói. “Sẵn sàng để thả dây neo buộc!” Vai anh ấy chảy máu, máu ướt sũng cánh tay Obraun. Orrin và Tavish với lấy những sợi thừng đang níu giữ chiếc mảng.

“Chưa đâu!” tôi nói. “Chờ! Chờ cho đến khi anh ấy xuống đây đã!”

Những tên lính leo vách đá xuống sông ngày càng gần hơn, tên của chúng bắn tới gần hơn một cách nguy hiểm, nhưng đột nhiên, các mũi tên bắt đầu đổi hướng bay về phía bọn chúng. Tôi quay lại nhìn Orrin phóng ra một cơn bão tên lửa. Bọn lính bổ nhào xuống từ trên rìa đá. Orrin cố hãm cuộc tấn công của chúng lại, nhưng luôn luôn vẫn còn nhiều tên khác để thay thế những tên mà anh ấy đã đốn ngã.

Chúng tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng xuyên qua màn sương mù và từng giọt máu trong tôi bùng cháy nỗi sợ hãi. Tôi thấy Jeb và Obraun liếc nhìn nhau đầy lo lắng.

“Thả dây thừng,” Obraun ra lệnh.

“Không!” Tôi đã hét lên.

Nhưng ngay sau đó, Rafe đã xuyên qua màn sương mù, chạy về phía chúng tôi. “Đi thôi!” anh ấy hét lên, và Tavish thả dây thừng ra. Một vụ nổ mạnh xé toạc không gian. Rafe nhảy lên chiếc mảng khi nó đang trôi ra xa bờ, gần như băng qua một vùng rộng lớn, đá vụn rơi xuống như mưa xung quanh chúng tôi. Anh ấy nắm lấy sợi dây thắt nút mà tôi nhét vào tay anh ấy. “Chuyện đó sẽ đảm bảo cây cầu không thể phục vụ trong ít nhất một tháng,” anh ấy nói. Nhiều hơn tôi mong đợi đối với cái bình nhỏ chứa thứ chất lỏng trong suốt.

Chúng tôi nhanh chóng bị dòng chảy cuốn theo, và chiếc mảng lúc trồi lúc sụt, có lúc nhảy dựng, có lúc lao lên trên mặt nước dữ dội. Cả Obraun và Jeb đều bị thương, Tavish và Orrin phụ trách hướng chèo lái và đôi khi phải nương những chiếc thùng rỗng bập bềnh theo dòng nước nguy hiểm khó lường, để ra xa khỏi bờ sông. Nhưng chúng tôi vẫn chưa đi đủ xa thì tôi đã phát hiện ra Malich sừng sững trên một tảng đá mòn, trong tầm ngắm bắn dễ dàng. Thánh thần ơi, chuyện gì đã xảy ra với Kaden rồi?

Cây cung của Malich đã được nạp tên và nhắm vào lưng Rafe. Tôi nhảy về phía trước để đẩy Rafe xuống khi chiếc mảng xoay tròn trong một con nước xoáy và tôi bị hất tung sang một bên. Một cơn nhói dữ dội bùng lên trên đùi tôi. Ngay cả trong cơn đau khủng khiếp, tôi vẫn thấy Malich mỉm cười. Hắn không nhắm vào Rafe. Hắn nhắm vào tôi.

“Lia!” Rafe hét lên, và trườn về phía tôi, nhưng không phải trước khi một mũi tên khác bắn trúng lưng tôi. Nó cháy như một cục than hồng rực lửa nung nấu da thịt tôi. Tôi không thể thở được. Bàn tay của Rafe nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi vẫn ngã nhào về phía sau khi chiếc mảng xiên lên, rồi lao xuống. Tôi rơi xuống dòng nước băng giá. Bàn tay của Rafe nắm chặt, bấu mạnh vào cánh tay tôi, nhưng dòng nước rất xiết và chiếc váy nặng nề của tôi nhanh chóng nặng những nước như một chiếc mỏ neo níu tôi xuống. Tôi cố đá nó ra xa, nhưng nó vòng quanh chân tôi, cuộn chặt chúng như sợi thừng. Dòng sông tê dại và hoang dã, nước ào vào mặt tôi, làm tôi nghẹt thở, và dòng nước quá mạnh so với sức níu giữ của Rafe. Vải ống tay áo của tôi bắt đầu bục toác ra. Tôi cố nâng cánh tay kia lên nhưng nó không nhúc nhích cứ như thể mũi tên đã găm nó vào bên sườn tôi. Những bàn tay đang cố gắng nắm lấy cánh tay và vai tôi, đánh vật với dòng nước xoáy hoang dại để giữ được tôi, nhưng rồi một cú giật của dòng nước cuồn cuộn đã kéo tôi tuột khỏi họ. Tôi chìm xuống dòng nước băng giá, dạt xa dần chiếc mảng. Rafe nhảy xuống, bơi theo tôi.

Chúng tôi nhấp nhô theo dòng nước, cánh tay anh ấy với đi với lại hết lần này đến lần khác tới tôi nhưng tôi bị kéo giật ra xa nhiều lần, dòng nước bao quanh đầu chúng tôi, cả hai chúng tôi thở hổn hển, không còn thấy chiếc mảng trong tầm nhìn đâu nữa. Cuối cùng thì anh ấy cũng với được tôi, cánh tay anh ấy vòng qua eo tôi, cố gắng xé toạc chiếc váy của tôi một cách điên cuồng. “Cố lên, Lia.”

“Em yêu anh,” tôi đã khóc, ngay cả khi tôi bị sặc nước. Nếu đó là những lời cuối cùng anh ấy nghe được từ tôi, tôi muốn phải là những lời đó. Và rồi tôi cảm thấy chúng tôi trượt dài, lộn nhào, thế giới đảo lộn ngược xuôi, và tôi không còn thấy anh ấy, không thấy thứ gì nữa, chiếc váy khổ sở mà Komizar đã bắt tôi mặc đang kéo tôi xuống phía dưới như thể chính hắn ta đang kéo mạnh tôi từ bên dưới mặt nước, cố nói nốt lời cuối cùng xong thì tôi cũng không thể chống chọi lại với sức nặng của nó thêm nữa, và thế giới lạnh băng của tôi trở nên dần đen kịt.