Chương 103 Truyền Quốc Ngọc Tỷ dâng Thiên Tử (3)
Trương tướng quân, không cần phải để ý đến con chó nhà có tang này." Lữ Bố vội vàng ngăn Trương Tú lại, hắn còn muốn mang Viên Thuật cùng với truyền quốc ngọc tỷ dâng lên cho Thiên tử. Nếu bây giờ bị Trương Tú chém chết, vậy thì thiệt thòi lớn.
"Hừ!" Trương Tú hừ lạnh với Viên Thuật một tiếng, thu hồi lợi nhận lui sang một bên.
Lữ Bố lại nói: "Trương tướng quân bỏ tối theo sáng, đầu hàng dâng thành, thật sự là sáng suốt. Ta nhất định sẽ bẩm báo Thiên tử, biểu dương công lao của ngươi."
"Đa tạ tướng quân!" Trương Tú lập tức lộ ra vẻ cảm kích, trong lòng mừng thầm.
Hắn lập được đại công, há có thể so sánh với Giả Hủ một mình đi đến thành Nghiệp.
Giả Hủ còn có thể được phong làm Quang lộc huân, hắn được phong làm Trung lĩnh quân hẳn không thành vấn đề chứ?
Lữ Bố lại quay sang Lưu Bị nói: "Huyền Đức, lần này đoạt được Thọ Xuân, ngươi là người có công lao lớn nhất. Sau khi tiếp quản Thọ Xuân xong, hãy cùng ta áp giải nghịch tặc Viên Thuật, đến thành Nghiệp bái kiến Thiên tử."
Có thể thuyết phục Trương Tú đầu hàng dâng thành, không đánh mà thắng lấy được Thọ Xuân, Lưu Bị không thể nghi ngờ là người có công lao lớn nhất.
"Đa tạ tướng quân." Lưu Bị vâng lời.
"Tốt!" Lữ Bố phất tay, trong mắt tinh quang lóe lên, phấn chấn nói: "Truyền lệnh xuống, đại quân vào thành tiếp quản Thọ Xuân!"
⚝ ✽ ⚝
Cùng với việc Trương Tú đầu hàng, đại quân Lữ Bố tiến vào thành.
Tham vọng của Viên Thuật chính thức bị dập tắt.
Tào Tháo luôn luôn chú ý động tĩnh của Lữ Bố, sau khi biết được tin tức liền kinh ngạc đến mức ngay cả quần áo cũng không kịp mặc, trực tiếp đi tới boong thuyền nhìn về phía Thọ Xuân.
Khi hắn nhìn thấy từng nhóm binh mã tiến vào Thọ Xuân, sắc mặt lập tức âm trầm đến cực điểm.
"Trương Tú tiểu nhi, nhiều lần phá hỏng đại sự của ta!" Tào Tháo nghiến răng nghiến lợi mắng, hận Trương Tú đến tận xương tủy!
Vài ngày trước hắn cũng phái sứ giả đến khuyên hàng Trương Tú, hứa hẹn chỉ cần nguyện ý đầu hàng thì mọi ân oán trước kia đều xóa bỏ, còn sẽ tấu lên Thiên tử phong hầu bái tướng cho hắn, thế nhưng sứ giả lại đi biệt tăm.
Vốn tưởng rằng người này ngu xuẩn đến cực điểm, muốn cùng Viên Thuật đồng quy vu tận.
Không ngờ tới, hắn lại lặng lẽ đầu hàng Lữ Bố.
Oán hận nhìn Thọ Xuân một cái, Tào Tháo không cam lòng hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, rút quân!"
Thọ Xuân đã rơi vào tay Lữ Bố, hắn không cần phải ở lại nữa, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng rút quân, tranh thủ đoạt lấy những địa bàn khác của Dương Châu.
Cùng lúc đó, Tôn Sách cũng nhận được tin Trương Tú dâng thành.
"Haiz, đáng tiếc." Tôn Sách cau mày than thở.
Hắn chiếm cứ sáu quận Giang Đông, nếu có thể đoạt được Thọ Xuân, bá nghiệp có thể thành.
"Nhanh chóng mời Đại đô đốc đến nghị sự!"
~~
Thành Nghiệp, hoàng cung Thiên điện.
"Thời tiết quỷ quái này sao lại nóng như vậy chứ.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lưu Hiệp dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, không khỏi thở dài.
Y rất sợ nóng, nhưng thời đại này không có điều hòa cũng chẳng có quạt, bây giờ lại là tháng bảy, thời tiết nóng bức nhất, long bào trên người y mặc cũng rất dày.
Cho nên chỉ cần y hơi đứng dậy đi hai bước, là đã toát mồ hôi đầm đìa, cho nên y càng ngày càng lười biếng cử động.
"Thôi, vẫn là tiếp tục đọc sách đi."
Để cung nữ bên cạnh tăng thêm lực đạo phe phẩy quạt, Lưu Hiệp cố gắng tập trung tinh thần, một lần nữa cầm lấy trúc giản đọc.
Trên cái bàn trước mặt y có rất nhiều trúc giản chất thành núi nhỏ, những thứ này đều là điển tịch bách gia, kinh điển của chư tử bách gia đều có đủ.
Mục đích y xem những quyển sách này cũng rất đơn giản.
Một là vì để giết thời gian.
Hai là trau dồi bản thân, tránh sau này vào những thời khắc mấu chốt lại lộ ra sơ hở, để người khác nhìn ra y chỉ là một tên chỉ biết ba hoa chích chòe.
Đúng lúc Lưu Hiệp đang chăm chú đọc sách, một tên hoạn quan đi vào đại điện, bẩm báo với y: "Bệ hạ, Chân quý nhân cầu kiến."
"Hửm?"
Lưu Hiệp nghe vậy ngẩng đầu lên, trong lòng hơi kinh ngạc.
Ngày thường Chân Mật trừ bỏ thị tẩm, còn có sáng sớm tối muộn đến thỉnh an y, ngoài ra chưa bao giờ chủ động đến tìm y, hôm nay thật đúng là phá lệ.
Nghĩ nghĩ một chút, Lưu Hiệp nói: "Cho nàng ấy vào đi."
Bây giờ y còn chưa tin tưởng Chân Mật, không tin tưởng gia tộc Chân thị, bởi vậy cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc ngoài giường chiếu với Chân Mật.
Nhưng người ta đã cầu kiến, cũng không tốt từ chối, nếu không sẽ quá mức vô tình.
Ngược lại sẽ khiến Chân Mật và gia tộc Chân thị xa cách y hơn.
Hoạn quan lĩnh mệnh lui ra.
Không bao lâu, Chân Mật liền dẫn theo một cung nữ đi vào đại điện, hướng Lưu Hiệp thi lễ: "Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
Động tác đoan trang ưu nhã.
Lưu Hiệp buông trúc giản trong tay xuống, hỏi: "Mật nhi hôm nay sao lại đến đây?"
Chân Mật mím môi, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, gần đây thời tiết nóng bức, thần thiếp... Thần thiếp chuẩn bị chút canh mơ ướp lạnh, đặc biệt mang đến cho bệ hạ giải nhiệt."
Nói xong liền để cung nữ phía sau tiến lên, đặt hộp đựng thức ăn trong tay lên bàn, mở ra xem, bên trong quả nhiên là một chén canh mơ, bên cạnh chén còn đặt những khối băng dùng để hạ nhiệt.
Lưu Hiệp thấy vậy không khỏi giật mình, nhịn không được hỏi: "Những khối băng này là từ đâu ra vậy?"
Y thật sự bị dọa rồi, phải biết rằng thời cổ đại không có máy làm đá, trời nóng như vậy, Chân Mật từ đâu mà có nhiều băng như vậy?
Chân Mật cũng không giấu giếm, thành thật trả lời: "Hồi bẩm bệ hạ, gia tộc thiếp thân ở thành Nghiệp có sản nghiệp buôn bán băng, chuyên môn vào mùa đông dự trữ băng, sau đó mùa hè bán cho những nhà giàu có."
"Số băng này là thần thiếp sai người từ bên ngoài mang vào."
Phương pháp dự trữ băng kỳ thật đã có từ rất sớm.