← Quay lại trang sách

Chương 105 Không tốn một xu, Thái tử nhắm vào Chân thị (1)

Chân gia là hào tộc ở Ký Châu, hiện tại tuy Lưu Hiệp đã nạp Chân Mật làm quý nhân, nhưng vẫn chưa lôi kéo được Chân thị.

Thế gia vọng tộc, trước khi chưa nhìn thấy lợi ích, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đặt cược.

Huống hồ, Thiên tử như y chỉ là hữu danh vô thực, hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Viên Thiệu.

Không có vốn liếng, cũng không có giá trị gì để Chân thị ủng hộ.

Thậm chí có thể nói, đầu tư vào Lưu Hiệp, chi bằng đầu tư vào Viên Thiệu còn đáng tin cậy hơn.

Tuy nhiên, Quách Gia ngay từ đầu đã không nghĩ rằng có thể giúp Lưu Hiệp lôi kéo thành công Chân gia, thiết kế đưa Chân Mật vốn dĩ gả cho Viên Hi vào hậu cung, chẳng qua chỉ là muốn thiết lập một mối quan hệ với Chân gia trước;

Đợi đến ngày sau thực sự thoát khỏi sự kiềm chế của Viên Thiệu, mối quan hệ này mới có thể phát huy tác dụng.

“Nếu có thể lôi kéo Chân thị từ sớm, dù sao cũng sẽ có ích cho tình cảnh hiện tại của ta?”

Lưu Hiệp vừa ra lệnh cho người đi lấy vải bố và than củi, vừa suy nghĩ trong lòng.

Chân Mật chính là ràng buộc giữa y và Chân thị, có thể đóng vai trò quan trọng.

Khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, y phát hiện vị Lạc Thần này tuy thông minh nhưng có lẽ vì tuổi còn nhỏ, lại được người nhà bảo vệ quá tốt nên căn bản không có tâm cơ gì.

Có lẽ có thể coi nàng là cửa đột phá để lôi kéo Chân thị.

Nhưng rốt cuộc phải đưa ra lợi ích gì mới có thể khiến Chân thị cam tâm tình nguyện ủng hộ?

Thái tử?

Lưu Hiệp nhìn bụng Chân Mật, trong lòng đột nhiên giật mình.

Trong đầu lóe lên một câu nói: "Ủng hộ ta 50, Trẫm phong ngươi làm Đại tướng quân".

Nếu hứa hẹn với Chân thị về ngôi vị Thái tử, Chân thị nhất định sẽ động lòng, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào để duy trì hoàng quyền của Lưu Hiệp, trở thành người ủng hộ kiên định nhất của y.

Đúng lúc Lưu Hiệp đang trầm tư suy nghĩ xem làm sao để có thể không tốn một xu mà lôi kéo được Chân thị thì than củi và vải bố đã được mang tới.

Chân Mật ở bên cạnh tự tay mài than củi, trải vải vẽ ra, sau đó dùng đôi mắt long lanh nhìn Lưu Hiệp:

“Bệ hạ, muốn bắt đầu vẽ từ đâu? Vẽ gì ạ?”

Mấy ngày nay nàng cũng tự mình nghiên cứu kỹ thuật phác họa, nhưng vẫn không thể nào nhập môn được, khiến nàng vô cùng phiền não.

Lưu Hiệp thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Đừng vội vẽ, trước tiên ta sẽ nói cho nàng về kỹ thuật phác họa...

Cũng chính là kỹ thuật cơ bản của loại hình vẽ này.”

“Tạ ơn Bệ hạ.” Chân Mật ngoan ngoãn gật đầu, ngồi thẳng người chăm chú lắng nghe.

Sau đó, Lưu Hiệp bắt đầu giảng giải cho nàng về nguyên lý cơ bản của phác họa, như không gian, cấu trúc, ánh sáng, đường nét...

Để Chân Mật dễ hiểu, y giải thích rất dễ hiểu.

Hơn nữa, vừa giảng giải, y vừa thực hành trên vải vẽ.

Tuy Chân Mật chưa từng tiếp xúc với lý thuyết về ánh sáng, đường nét… nhưng nàng rất thông minh, cộng thêm việc Lưu Hiệp dạy rất dễ hiểu nên chỉ trong vòng nửa ngày, nàng đã học được bảy tám phần nội dung Lưu Hiệp dạy.

“Tham nhiều nhai không kịp, hôm nay đến đây thôi, nàng về nhà chăm chỉ luyện tập là sẽ nhanh chóng nhập môn.” Lưu Hiệp vừa bỏ than củi xuống, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Giữa trời nóng bức như thế này mà phải giảng dạy thật sự là một công việc mệt mỏi.

“Bệ hạ vất vả rồi.”

Chân Mật ngọt ngào nói lời cảm tạ.

Khác với Lưu Hiệp, nàng không những không cảm thấy mệt mỏi mà ngược lại còn rất hăng hái, trên mặt tràn đầy vẻ phấn chấn.

Hận không thể để Lưu Hiệp giảng thêm nữa.

Cung nữ bưng nước sạch tới, định giúp Lưu Hiệp rửa tay thì bị Chân Mật ngăn lại.

“Để thần thiếp rửa tay cho Bệ hạ.”

Chân Mật nắm tay Lưu Hiệp, đặt vào chậu nước, cẩn thận rửa sạch vết than trên tay y.

Lưu Hiệp trong đầu đang suy nghĩ xem làm thế nào để Chân thị một lòng một dạ đi theo y, đối mặt với Chân Mật không còn lạnh nhạt như trước nữa.

“Trẫm nghe nói nàng từ nhỏ đã thông minh, được xưng tụng là nữ tiến sĩ.”

Chân Mật nghe vậy có chút ngại ngùng: “Bệ hạ quá khen rồi, thần thiếp chỉ là thích đọc sách thôi, danh xưng Nữ tiến sĩ thật không dám nhận.”

“Sao lại không dám nhận?” Lưu Hiệp nhìn vào mắt Chân Mật, sau khi ấp ủ hồi lâu, cảm xúc dâng trào: “Nàng là nữ tử thông minh nhất, xinh đẹp nhất mà trẫm từng gặp, hơn nữa trên người nàng còn có một loại khí chất mà tất cả nữ tử trẫm từng gặp đều không có... Nàng rất đặc biệt.”

Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay Chân Mật.

Những lời nói sáo rỗng này của thế giới hiện đại, khi đặt vào thời đại này, sức sát thương quả thật rất lớn.

Chân Mật nào đã từng nghe qua những lời đường mật như vậy?

Trái tim thiếu nữ lập tức bị khuấy động, loạn nhịp, hai má nhanh chóng ửng hồng.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa chan tình cảm của Lưu Hiệp.

“Tạ ơn bệ hạ đã khen ngợi.”