← Quay lại trang sách

Chương 112 Giả thiên tử gì, trẫm chính là thiên tử! (1)

Thành Nghiệp, hoàng cung.

Lúc nhận được tin tức Lữ Bố tiến vào thành Nghiệp, Lưu Hiệp đang thay y phục.

Bên Viên Thiệu đã căn dặn, hôm nay gặp Lữ Bố, nhất định không thể để lộ sơ hở.

Vì thế Thư Thụ đặc biệt tiến cung, dặn dò với Lưu Hiệp tỉ mỉ, nói rất nhiều.

Lưu Hiệp hỏi: "Hiện nay đã vào cung chưa?"

Hoạn quan: "Hồi bẩm bệ hạ, Ôn Hầu cùng đại tướng quân đã đến ngoài cung, chờ bệ hạ triệu kiến."

Lưu Hiệp thất thần gật gật đầu.

Đối với việc Lữ Bố đến, trong lòng y vừa mong đợi vừa thấp thỏm.

Mong đợi tự nhiên là vì có thể nhìn thấy vị tam quốc đệ nhất mãnh tướng này, nếu có cơ hội thu phục hắn, vậy đối với tình cảnh hiện nay của y mà nói, sẽ được cải thiện rất lớn;

Còn thấp thỏm là lo lắng sẽ để lộ sơ hở, bị Lữ Bố nhận ra thân phận.

Dưới sự hầu hạ của cung nữ, Lưu Hiệp mặc long bào cùng mũ miện rườm rà nặng nề chỉnh tề, theo hoạn quan đi đến chính điện.

Ngồi trên long ỷ, Lưu Hiệp hít sâu một hơi, đem mình nhập vai.

Hoạn quan bên dưới gào giọng the thé: "Truyền đại tướng quân Viên Thiệu, truyền Phấn Uy tướng quân Lữ Bố yết kiến --"

Lời của hoạn quan, được từng lớp từng lớp truyền đi.

Không lâu sau, Viên Thiệu va2 Lữ Bố liền mang theo người của mình bước vào đại điện.

"Tham kiến bệ hạ--!"

Sau khi vào điện, tất cả mọi người đều lập tức hướng Lưu Hiệp hành lễ.

Cảnh tượng vô cùng chấn động.

Lưu Hiệp ngồi trên long ỷ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ hào hùng thiên hạ trong tay ta.

Hơi bình phục tâm tình kích động, Lưu Hiệp hướng ánh mắt rơi vào thân ảnh cao lớn thẳng tắp trong điện.

"Lữ Bố!"

Mặc dù trước đây y chưa từng gặp Lữ Bố, nhưng không ảnh hưởng đến việc y có thể lập tức từ trong đám người nhận ra hắn.

Thân hình cao lớn cùng dung mạo đầy anh khí của Lữ Bố, còn có khí chất bức người kia, quả thực muốn đem sáu chữ "Lão tử thiên hạ vô địch" viết lên mặt!

Nhanh chóng quan sát vài lần, Lưu Hiệp hư nâng cánh tay, cười nói: "Chúng khanh bình thân."

"Tạ bệ hạ --"

Mọi người bình thân, tự động theo phẩm cấp lớn nhỏ chia hai bên đứng.

Lữ Bố nhìn thiên tử trên long ỷ, liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là thiên tử năm đó, tuyệt đối không phải người giả mạo theo lệnh Viên Thiệu.

Tuy thiên tử đã lớn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một số dấu vết của năm năm trước.

Lưu Hiệp đã chuẩn bị tốt cảm xúc nhìn về phía Lữ Bố, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hơi động dung, dường như nhớ lại chuyện cũ, cảm khái nói: "Ôn Hầu, Trường An từ biệt năm năm, biệt lai vô dạng?"

Lần cuối Lữ Bố và Hiến Đế gặp mặt, là năm Đổng Trác chết.

Đến nay đã trọn vẹn năm năm.

Năm đó Hiến Đế 11 tuổi.

"Bệ hạ..."

Trong lòng Lữ Bố trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhiều năm qua, người hắn đầu phục hoặc là muốn lợi dụng hắn, hoặc là muốn giết hắn, nhưng ai đã từng chân thành hỏi hắn một câu, biệt lai vô dạng?

Trong lúc mơ hồ, Lữ Bố nhớ lại một đoạn thời gian ở Trường An.

Năm đó hắn chuẩn bị xuất thành nghênh chiến Lý Giác và Quách Tỷ, thiên tử còn nhỏ lo lắng hắn thất bại bị thương, ánh mắt nhìn hắn cũng thân thiết như hôm nay.

Thời gian trôi qua, vị thiên tử còn nhỏ năm đó, hiện nay cũng đã trưởng thành.

Nhưng sự quan tâm đối với hắn vẫn như cũ.

Lữ Bố hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, đơn gối quỳ xuống đất, trầm giọng nói: "Bệ hạ, thần năm đó không hộ tống bệ hạ rời khỏi Trường An, thỉnh bệ hạ trị tội!"

Năm đó hắn chống lại Lý Giác và Quách Tỷ thất bại, dẫn theo trăm kỵ một mình trốn khỏi Trường An, không mang theo thiên tử, việc này hắn luôn áy náy.

Hiện nay gặp lại, chợt cảm thấy áy náy trong lòng.

Rõ ràng thiên tử còn nhỏ lại tín nhiệm hắn như vậy.

Thậm chí lúc thiên tử đông quy Lạc Dương, vẫn hướng hắn cầu cứu.

Chỉ là hắn lúc đó binh lực mỏng yếu, lương thảo thiếu hụt.

Chỉ có thể để sứ giả mang về một câu "Bố quân vô súc tích, bất năng tự trí." như vậy.

Nhìn Lữ Bố hổ thẹn, Lưu Hiệp ảnh đế phụ thể, đầu tiên là sắc mặt trầm trọng thở dài một hơi, lúc này mới mở miệng nói: "Chuyện đã qua, Ôn Hầu cần gì phải nhắc lại? Huống chi năm đó nếu không có Ôn Hầu, trẫm có thể sống sót hay không còn khó nói, sao có thể trách tội ngươi?"

Lúc đó Trường An thất thủ cũng không phải là lỗi của Lữ Bố.

Nếu không phải trong thành có người phản bội, Lữ Bố vẫn có thể thủ vững Trường An.

Đương nhiên, Lưu Hiệp cũng chẳng quản Lữ Bố có lỗi hay không, dù sao thiên tử năm đó ở Trường An cũng không phải là y.

Y chỉ cần nói lời hay là được.

Thứ nhất đây là yêu cầu của Viên Thiệu, thứ hai bản thân y cũng muốn thử xem, có thể phát huy truyền thống của lão Lưu gia, được Lữ Bố trung thành hay không.

"Bệ hạ khoan dung, thần trong lòng sợ hãi!" Lữ Bố dập đầu thật mạnh, thiên tử đối xử với hắn như vậy, làm cho hắn trong lòng cảm động vô cùng, hổ mục ẩn ẩn ngấn lệ.