← Quay lại trang sách

Chương 117 Lữ Bố Viên Thuật mưu nghịch, phải tru di cửu tộc! (2)

Còn nghiêm khắc quản thúc con cháu trong tộc?

Viên Thuật chết rồi, ngươi chính là kẻ đại nghịch bất đạo nhất Viên gia!

“Vậy thì chỉ tru di Viên Thuật cùng gia quyến của hắn ta.” Lưu Hiệp vừa nói vừa ra lệnh cho người kéo Viên Thuật xuống, coi như chuyện này đã qua.

Sau đó nhìn về phía Lưu Bị, nói: “Hoàng thúc một mình vào thành, khiến Trương Tú đầu hàng dâng thành. Đại tướng quân cho rằng trẫm nên ban thưởng cho hoàng thúc như thế nào?”

Công lao thảo phạt Viên Thuật, lớn nhất không ai bằng Lữ Bố, nhưng Lưu Bị cũng có công lớn.

Viên Thiệu cùng các mưu sĩ dưới trướng đều cho rằng Lưu Bị không thể không thưởng, bằng không người đời nhất định sẽ cho rằng gã trước mặt Thiên Tử chèn ép hiền tài.

Vì vậy sau mấy ngày thương nghị, quyết định ban thưởng cho Lưu Bị một chức vị đủ trọng lượng.

Và trên chức vị ban thưởng này lại giở trò.

Viên Thiệu sớm đã có chuẩn bị, lập tức đáp: “Nên phong Đình Hầu, lĩnh chức Kinh Châu Mục.”

Lưu Bị nghe vậy, nhất thời cho rằng mình nghe nhầm.

Đình Hầu tuy là tước hầu thấp nhất, nhưng dù sao cũng là Hầu tước, hàm kim lượng không thấp.

Nhưng Kinh Châu mục phía sau lại có chút thú vị.

Không phải nói Kinh Châu không tốt, Kinh Châu vị trí địa lý tuyệt vời, từ xưa đến nay đều là vùng đất chiến lược;

Kinh Châu dựa vào Trường Giang, chỉ cần khống chế được nơi này, liền có thể xuôi dòng mà xuống khống chế cả phương Nam.

Hơn nữa Giang Hán cùng đồng bằng Động Đình Hồ cũng nằm trong đó, đúng là vựa lúa. Chiếm giữ Kinh Châu, có thể nói là công thủ toàn vẹn, tiến lui tự nhiên.

Nhưng vấn đề là... Kinh Châu là địa bàn của Lưu Biểu.

“Đại tướng quân, Kinh Châu là đất phong của Lưu Biểu, ta làm sao có thể đi nhậm chức Kinh Châu mục?”

Lưu Bị sao có thể không nhìn ra ý đồ của Viên Thiệu, trong lòng vô cùng bất mãn.

Nay Hán thất suy yếu, chư hầu cát cứ.

Lưu Biểu thân là tông thất nhà Hán, ngay cả Viên Thuật tạo phản cũng coi như không thấy, hắn làm sao có thể dựa vào một tờ chiếu thư, liền có thể khiến Lưu Biểu ngoan ngoãn nhường Kinh Châu?

Viên Thiệu nào có quan tâm Lưu Bị vừa lòng hay không, mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Viên Thuật xưng đế, bệ hạ hạ chiếu lệnh Lưu Biểu thảo phạt nghịch tặc, Lưu Biểu lại án binh bất động. Hắn thân là tông thất nhà Hán, lại bất kính Thiên Tử. Nếu không nghiêm trị, sau này bệ hạ còn uy nghiêm gì nữa?”

“Bởi vậy, ta cho rằng nên cách chức toàn bộ chức quan của Lưu Biểu, để Lưu Bị thay thế!”

Viên đại nhân đã lên tiếng, Lưu Hiệp còn có thể làm gì?

Đây chính là người cho y ở nhà lớn, cho y cưới vợ đẹp, còn cho người hầu hạ y cùng cha mẹ.

Y nhìn về phía Lưu Bị, trong lòng vô cùng đồng tình.

Lưu Hoàng thúc đáng thương.

Bất kể có cánh bướm của ta hay không, cục diện vẫn bi thảm như vậy.

Viên Thiệu coi trọng Lữ Bố, muốn lôi kéo hắn ta, cho nên không tiếc phá lệ phong hầu.

Đến lượt Lưu Bị, lại cố ý chèn ép.

Lấy Kinh Châu do Lưu Biểu chiếm giữ giao cho hắn, chẳng phải là tờ ngân phiếu khống sao!

Với thế lực hiện tại của Lưu Bị, lấy gì để đi nhậm chức Kinh Châu mục?

Hắn dám đi nhậm chức, Lưu Biểu sẽ đánh cho hắn nhừ đòn!

“Bệ hạ! Sao có thể như vậy?”

Lữ Bố cũng đã hiểu ra, đây là Viên Thiệu đang cố ý chèn ép.

Trong lòng bỗng chốc phẫn nộ, lớn tiếng muốn thay Lưu Bị biện bạch.

Thế nhưng, Lưu Bị lại kéo tay áo hắn, khẽ lắc đầu.

Viên Thiệu thấy bộ dạng nhút nhát của Lưu Bị, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt, cái loại dệt chiếu bán giày!

“Bệ hạ cho rằng cách chức toàn bộ chức quan của Lưu Biểu, để Lưu Bị thay làm Kinh Châu Mục, có ổn thỏa hay không?”

“Lưu Biểu ngồi yên nhìn Viên Thuật tạo phản, uổng cho thân phận tông thất nhà Hán... Liền theo lời Đại tướng quân, để Lưu Bị thay làm Kinh Châu Mục.” Lưu Hiệp diễn rất tốt vai trò con rối của mình.

“Tạ ơn Bệ hạ.”

Đối mặt với sự chèn ép, sỉ nhục của Viên Thiệu, Lưu Bị từ đầu đến cuối đều không biểu hiện ra nửa điểm phẫn nộ.

Hỉ nộ không hiện sắc mặt!

Lưu Hiệp rốt cuộc cũng hiểu được câu nói trong sách dùng để hình dung Lưu Bị. Chỉ vỏn vẹn sáu chữ, nói thì dễ, nhưng mấy ai làm được?

Đối mặt với đãi ngộ bất công như vậy mà vẫn có thể thản nhiên, Lưu Hiệp cảm thấy bản thân mình còn lâu mới làm được.

Chỉ có thể nói hắn quả xứng là bậc anh hùng thời đại.

Sau khi Lưu Bị và Lữ Bố nhận thưởng, hai người dâng Công lao bộ, xin thưởng cho thuộc hạ của mình.

Lưu Hiệp đều làm theo ý của Viên Thiệu, từng người ban thưởng, đối với y mà nói chỉ là chuyện động động môi mà thôi.

Ngoại trừ việc nhắm vào Lưu Bị, Viên Thiệu đối với những người khác ngược lại rất rộng rãi, không tiếc ban thưởng.

Thậm chí Quan Vũ, Trương Phi đều được phong làm tướng quân có danh hiệu.

Một người là Ưng Dương tướng quân, một người là Chiết Xung tướng quân.

Còn về phần Trương Liêu và Cao Thuận dưới trướng Lữ Bố, nhận được ban thưởng càng cao hơn.

Trương Liêu là Phấn Vũ tướng quân, Cao Thuận là Dương Uy tướng quân.

Đương nhiên, Viên Thiệu cũng không quên mượn cơ hội này, cho hai ái tướng Nhan Lương và Văn Xú dưới trướng mình một chức quan.

Nếu như bỏ Lưu Bị sang một bên, có thể nói là mọi người đều vui.

Kẻ cần tru di đã bị tru di, người cần được thưởng cũng đã được thưởng, Lưu Hiệp rời khỏi trước.